Editor: demcodon
Thương vẫn đang mài xương hổ của ông. Ưng và Jesse cầm da hổ lột hôm nay đi bờ sông làm sạch. Mấy người đàn ông khác hoặc mài công cụ dao đá rìu đá, hoặc ôm một bó củi từ trong rừng về làm củi đốt.
Trước kia không có mồi lửa thì không cần củi. Nhưng bây giờ đã có mồi lửa, phải chuẩn bị thêm nhiều củi để tránh mưa to không có thức ăn chín.
Đại tù trưởng cũng là người rất khi khi ăn được thức ăn chín. Mặc kệ người lớn hay trẻ con đều tràn đầy không khí giống như ăn tết.
Bạch Tuyết Thường ngồi trên tảng đá trải da thú mắt nhìn mặt trời chiều ngã về phía tây. Lòng cô khó có được bình tĩnh. Thật là kỳ diệu, mấy ngày trước còn đi du lịch ở thế giới văn minh. Nhưng giờ lại trở thành nữ chủ nhân thời tiền sử.
Bầu trời giống nhau.
Trái đất giống nhau.
Hoàn cảnh và con người lại khác nhau.
"Carlos, anh nói với những người đó buổi tối không cần phải đốt lửa, nhanh chóng dập tắt đi. Sáng mai lại đốt lửa là được."
"Không được đâu chủ nhân. Em không hiểu tầm quan trọng của mồi lửa đối với bộ lạc như thế nào." Carlos cõng một bó củi khô từ trong rừng trở về đặt bên cạnh đống củi, chờ sau khi phơi khô sau lại cất trong sơn động. Hắn nghe chủ nhân muốn tắt mồi lửa thì hoảng sợ.
"Anh sẽ không sợ gây ra hoả hoạn sao?" Người tiền sử tôn thờ mồi lửa làm cho Bạch Tuyết Thường không hiểu nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hoi-mau-he-nhat-ky-nhieu-chong-2/2521071/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.