Mạn Tâm trơ mắt nhìn người mới vừa rồi vẫn còn rành rành đứng trướcmặt mình, trong nháy mắt đã vĩnh viễn đi xa, trong lòng đau đến khôngnói nên lời, hơn nữa người đó lại là Song nhi của mình. Nhưng vì nàng ta đã không chút lưu tình nào đâm nhát dao kia, khiến lòng nàng cũng cóchút giá lạnh.
“Đại ca, chúng ta nên đem cô ấy về khách điếm băng bó vết thương trước.” Tiêu Lăng đi tới, nhắc nhở Mộ Dung Ưng.
“Đi.” Mộ Dung Ưng lập tức ôm lấy nàng.
Mạn Tâm nhìn Song nhi đang nằm trong lòng Hạ Duẫn Ngân, có đángkhông? Vì một người đàn ông không thương mình mà phải trả giá như vậy có đáng không? Nhưng nàng cũng không phải là Song nhi, không thể hiểu được ý nghĩ trong lòng Song nhi.
“Thái tử.” Thị vệ đứng bên cạnh đỡ hắn dậy.
Hạ Duẫn Ngân nhìn Mạn Tâm được Mộ Dung Ưng ôm đi xa, vung tay lên truyền lệnh: “Đem theo Song nhi, chúng ta trở về.”
“Dạ, thái tử.” Mấy tên thị vệ ôm lấy thi thể Song nhi lập tức lên ngựa.
Hạ Duẫn Ngân không còn chút lưu luyến cưỡi ngựa biến mất trên đường cái……
Trong khách điếm.
Mạn Tâm nằm sấp ở trên giường, trên lưng vẫn còn cắm con dao kia. Đại phu ở bên cạnh đang xem xét vết thương.
“Đại phu, thế nào? Nàng sẽ không có việc gì chứ?” Mộ Dung Ưng lo lắng hỏi. Tuy thần trí của nàng vẫn rất tỉnh táo, nhưng tâm tư của hắn vẫnkhông thể buông lỏng.
“Đại ca, không cần lo lắng, cô ấy sẽ không sao, đừng quấy rầy đại phu.” Tiêu Lăng nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Mộ Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582728/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.