Mạn Tâm ngồi một bên, nhìn huynh đệ bọn họ xa cách đã lâu giờ rất vui vẻ khi gặp lại, không đành lòng qua quấy rầy bọn họ, ngồi dựa vàogiường mệt mỏi muốn ngủ.
“Nhị ca, vậy là đã hơn một năm, huynh đã đi những đâu? Đệ và đại cavẫn luôn cho người tìm kiếm huynh nhưng vẫn không tìm được tung tíchhuynh.” Dương Tử Vân vừa uống rượu vừa hỏi.
“Ta không phải đã viết thư báo cho đệ rồi sao. Ta ở biên ải đã mộtnăm nay. Ta vẫn luôn chú ý động tĩnh ở biên ải. Mặc dù các nước lân bang vẫn luôn muốn vọng động nhưng vẫn còn có chút đắn đo. Hơn nữa ThiênTriều quốc chúng ta đã hùng mạnh hơn xưa, ngoài ra, bọn họ lại đều vì tư lợi cá nhân tuy rằng muốn đến xâm lấn, nhưng vẫn muốn để cho bản thânđường lui. Vì vậy lúc này đây thiên hạ vẫn còn đang được thái bình.”Tiêu Lăng nói.
“Nhị đệ, vất vả cho đệ rồi, một chén này, xem như đại ca tạ lỗi vớiđệ.” Mộ Dung Ưng cầm chén rượu trong tay uống cạn. Những chuyện trướckia không cần phải nói, hắn đều hiểu rõ.
“Đại ca, huynh đừng nói vậy. Thật ra đệ biết, lúc trước huynh là thân bất do kỷ, từ trước tới nay đệ chưa từng nghĩ sẽ trách huynh.” TiêuLăng nói.
“Cám ơn.” Mộ Dung Ưng nắm thật chặt tay hắn.
“Được rồi, đại ca, nhị ca, khó khăn lắm hôm nay chúng ta mới gặp lạinhau. Chúng ta hãy cùng nhau uống một chén rượu, mọi chuyện trước kiađều bỏ qua hết, ai cũng không được nhắc lại. Sau này, huynh đệ chúng tasẽ ở cùng một chỗ, đồng tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582724/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.