Hạ Duẫn Ngân chạy một mạch như điên đến vách núi, nhưng không hề tìmthấy thi thể của nàng, lập tức tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không thấy.
“Thái tử, thuộc hạ đã tìm khắp chung quanh đều không phát hiện đượctung tích công chúa.” Một tên thuộc hạ bẩm báo, ánh lửa sáng trưng lanrộng bao phủ khắp bốn phía.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, coi như nàng còn sống.Nhưng đã rơi xuống thì cũng không thể nguyên vẹn mà không bị tổn thương, càng không có khả năng biến mất không chút dấu vết. Hạ Duẫn Ngân nghĩđến một khả năng, rất có thể nàng còn bị treo ở giữa lưng chừng váchnúi, được một nhánh cây hay cái gì móc lại ở đó? Ngay lập tức chớpnhoáng truyền lệnh xuống: “Người đâu, đi theo ta.”
Quay lại đỉnh núi, dùng thân mây kết thành một sợi dây thừng từ trên đỉnh núi buông xuống…..
Tiêu Lăng nhìn chằm chằm vào nàng, ngẫm nghĩ xem lời nàng có bao nhiêu phần có thể tin tưởng.
“Bây giờ ngươi có thể vẫn còn hoài nghi ta, nhưng ta hi vọng ngươicho ta cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội, làm ngươi tin ta, tinnhững lời ta nói đều là sự thật.” Mạn Tâm thẳng thắng nhìn hắn.
“Tốt lắm, vậy ngươi làm sao lại từ trên vách núi kia rơi xuống?” Tiêu Lăng hỏi, chẳng lẽ thật sự vì gặp phải thổ phỉ sao?
“Thật ra là do ta bất cẩn nên mới bị rơi xuống, nhưng cũng có thể nói là do gặp thổ phỉ. Bất quá loại thổ phỉ này không cướp bạc, cũng khôngphải bọn thổ phỉ thông thường. Hắn là ca ca của Trữ An, thái tử Hạquốc.” Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582721/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.