Tiêu Lăng đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, cho nên nhanhchóng tìm được một ngôi nhà tranh nhỏ bị bỏ hoang, đoán chừng trước đâylà nơi những người thợ săn tá túc.
“Bây giờ, cô nói đi, thật ra cô là ai? Bức chân dung này là cô đã sai người ta họa.” Hắn lấy bức họa từ trong lòng ngực mình ra.
“Ta…” Mạn Tâm nghĩ thầm, có nên nói sự thật cho hắn biết hay không,nhưng lại sợ hắn biết được mình là Trữ An, có thể xoay người bỏ đi haykhông? Để an toàn, nàng quyết định trước tiên nên giấu diếm, “Ngươitrước tiên đừng hỏi ta là ai? Ta chỉ muốn biết, lúc trước ngươi cùngcông chúa đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc cô là ai?” Nghe thấy nàng nhắc tới Trữ An, Tiêu Lăng lậptức cảnh giác. Vóc dáng nàng cực kỳ giống Trữ An, nhưng giọng điệu củanàng, ánh mắt của nàng không hề có chút gì của cô công chúa kia. Chẳnglẽ là tỷ muội của cô ta, cũng không đúng, chưa bao giờ nghe nói cô ta có anh chị em, tỷ muội ruột một mẹ sinh ra?
“Trước tiên ngươi đừng quan tâm ta là ai? Ngươi chỉ cần nói cho tabiết, ngươi và nàng ta ngày hôm đó thật ra đã xảy ra chuyện gì? Hãy tinta, ta không hề có ác ý.” Mạn Tâm chân thành nói.
“Nếu cô đã không có ác tâm, vậy xin cô trước tiên hãy cho ta thânphận thực sự của cô.” Tiêu Lăng nói. Hành tẩu giang hồ đã lâu, không thể không tin người, nhưng cũng không thể tùy tiện tin tưởng người khác.
“Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng ta muốn ngươicam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582720/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.