Mạn Tâm tức giận trở về phòng liền ngồi xuống giường, nàng không biết mình còn lo lắng, chờ đợi cái gì nữa. “Công chúa, người viết hưu thư cho Vương gia thật sao?” Song Nhi nhìn nàng hỏi. “Không biết, có lẽ sẽ viết, ngươi cũng biết bất kể ta có bù đắp nhưthế nào thì trong vương phủ này đều chẳng có chỗ cho ta sống yên ổn, mọi người mãi mãi nhớ về hình ảnh lúc trước của ta, ta cảm thấy mệt mỏi quá rồi.” Mạn Tâm nằm vật xuống, đây chính là cảm giác thật lòng của nàng. “Công chúa, nô tì hiểu. Nhưng công chúa rời khỏi vương phủ là muốnchung sống với người kia sao? Hắn dường như không phải là người tốt.”Song Nhi quả thật rất lo lắng công chúa sẽ bị gạt. “Yên tâm đi, ta sẽ không chung sống với hắn, ta cũng không biết mìnhsẽ ở nơi nào.” Mạn Tâm nói, ý nói nếu số mệnh mình tốt thì có lẽ còn cóthể xuyên không trở về, nếu số mệnh không tốt chắc sẽ làm cô hồn dã quỷ. “Công chúa, thật ra Vương gia cũng tốt lắm, có lẽ người không cảmthấy nhưng nô tì nhìn ra Vương gia đối xử với người tốt hơn lúc trướcnhiều, thật ra nếu người ngẫm kỹ lại thì không phải Vương gia có cảmtình với người sao, tại sao ngài ấy không đồng ý cho người đi.” Song Nhi thấp giọng nói, thật tình thì vẫn hy vọng nàng ở lại vương phủ. “Có lẽ hắn có suy nghĩ khác.” Người không biết là chúng ta, tuy rằngcô ta nói hơi có lý nhưng Mạn Tâm không muốn nghĩ như vậy, muốn được hắn yêu thật quá khó khăn, quá xa vời. Song Nhi mấp máy môi còn muốn nói gì đó nhưng vẫn không dám mở miệng, công chúa quyết định chuyện gì làm gì đến lượt nàng lên tiếng. Dương Tử Vân đi tới liền nhìn thấy Mộ Dung Ưng đứng ở lương đìnhtrong hoa viên, tay để ra phía sau, trông về phương xa, hắn ta đi quakhẽ gọi một tiếng: “Đại ca.” Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Dương Tử Vân thì cũng không nói gì. Dương Tử Vân nhìn thấy dáng vẻ của hắn, thì không biết tại sao, lờinói vừa tới miệng lại không thể nói ra, cười nói: “Đại ca, chúng ta đãlâu không uống rượu cùng nhau, đi thôi, đệ mời huynh tới Túy Tiên Lâuuống rượu.” “Từ sau khi nhị đệ đi rồi, ta đã không còn nhớ lúc nào chúng ta ngồichung một chỗ uống rượu.” Mộ Dung Ưng nhớ tới trước kia ba người mỗingày đều tụ tập với nhau. “Nhị ca sẽ trở về.” Dương Tử Vân thật vui mừng, đại ca vẫn còn nhớ tới nhị ca. “Đệ ấy nhất định sẽ trở về, đi thôi, đi uống rượu.” Mộ Dung Ưng ra khỏi lương đình. Trong tửu lâu. “Đại ca, huynh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Dương Tử Vân uống rượu nên có chút hưng phấn. “Đương nhiên là nhớ, lần đó ta cũng đến tửu lâu, chợt nghe đệ và nhịca của đệ đang tranh luận chuyện của ta, khi đó ta thật kinh ngạc nhị ca của đệ thật bình tĩnh, bình tĩnh nói ra những lời ấy quả thật đã làm ta băn khoăn, mà đệ ấy lại đưa ra một đề xuất rất tốt, nhưng đệ lại xúcđộng hiếu thắng, loại tinh thần gan dạ vô địch này khiến ta rất ngưỡngmộ, cho nên ta cũng đi qua tham gia cuộc thảo luận của hai người.” MộDung Ưng nói về lần gặp nhau ấy, kí ức hãy còn mới mẻ. Dương Tử Vân nở nụ cười, “Khi đó tuy đệ nhận ra thân phận cao quý của huynh, nhưng thật không ngờ huynh chính là vương gia, vẫn cứ ngây ngốccùng huynh tranh luận, nhưng thật ra nhị ca cứ kéo đệ suốt, mà đệ chẳnghề phát hiện lại nói rất nhiều câu khó nghe không nên nói, nhưng huynhlại không tức giận.” “Ta chính là thích tính thẳng thắn của đệ và sự cơ trí của nhị ca của đệ, cho nên ta đề nghị kết nghĩa huynh đệ với hai người.” Mộ Dung Ưnggiờ đây cũng rất may mắn, vì ông trời đã cho hắn có được hai huynh đệtốt như vậy để giúp đỡ. “Đại ca, huynh biết không, sau đó khi biết huynh chính là Ưng Vươnggia, quả thật đệ không thể tin được, chỉ vả vào miệng mình và chớp mắt,mình đã trở thành huynh đệ của Vương gia, cảm thấy mình hơi vinh dự.”Bây giờ Dương Tử Vân khi nhớ tới khoảnh khắc lúc xưa lại cảm thấy mìnhthật buồn cười. “Ta nên thấy vinh dự mới đúng, mấy năm nay ít nhiều gì hai đệ cũng đã vào sinh ra tử khi đi theo tương trợ ta, mới ổn định lại biên cảnh,giúpThiên Triều quốc được dân giàu nước mạnh, trong lòng ta, hai ngườinhư là huynh đệ ruột thịt của ta, còn thân hơn cả huynh đệ máu mủ, bọnhọ sống phóng túng nhưng sau lưng vẫn lập âm mưu quỷ kế, sợ phụ hoàngtruyền ngôi cho ta, nhưng hai người lại không màng đến sống chết một mực giúp ta.” Mộ Dung Ưng uống rượu, bình thường những lời nói trong lòngnày đều được giấu kín, nhưng hắn không nói thì không có nghĩa là hắnkhông biết. “Đại ca, huynh đừng nói vậy, có huynh làm đại ca của bọn đệ là phướccủa bọn đệ tu được từ mấy kiếp, quốc cũng là quốc của chúng ta, bảo vệquốc gia cũng là trách nhiệm của chúng ta, có điều, nếu mà nói truyềnngôi thì đệ luôn luôn hi vọng đại ca huynh sẽ được lên ngôi hoàng đế,không vì cái gì khác, chỉ vì Thiên Triều quốc càng ngày càng tốt hơn,đương nhiên đệ tôn trọng sự lựa chọn của đại ca, bất kể huynh chọn lựathế nào, đệ cũng đều ủng hộ huynh.” Dương Tử Vân nâng chén rượu lên,đụng một cái với hắn. “Chuyện này về sau hẵng nói, bây giờ loạn trong giặc ngoài, khôngphải là lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.” Mộ Dung Ưng nói, hắn khôngphải không muốn ngôi vị hoàng đế, nhưng nếu đến lúc phải hy sinh rấtnhiều thứ thì hắn cần suy nghĩ một chút. “Được, hôm nay chúng ta không nói gì hết, chỉ uống rượu vui vẻ nhéđại ca, không say không về.” Dương Tử Vân lại nâng chén rượu lên. “Được, cạn ly.” Mộ Dung Ưng biết trong lòng hắn ta có chuyện nhưng lại không nói, cứ xem như mình không biết. Mạn Tâm ngồi trên dây đu trong sân, đung đưa chầm chậm, chuyện đếnnước này rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ, nếu hắn không giữ mình lại,mình cứ rời đi như thế sao, vậy nàng còn trở về được sao. Rốt cuộc trong lòng hắn suy nghĩ thế nào đây? Nàng tuyệt đối khôngtin hắn không cho mình đi là vì vấn đề mặt mũi của hắn, nàng cũng khôngtin được Song Nhi nói hắn không phải là không có cảm tình với mình màchính vì hắn không muốn thừa nhận thôi. Thật ra nàng biết trong chuyện này người khơi mào, lợi dụng điểm mấuchốt đó chính là Dương Tử Vân, nàng cũng biết trong chuyện này cũngkhông trách hắn được, hắn một lòng cũng vì Mộ Dung Ưng, do chuyện nhị ca bỏ đi nên không thể tha thứ cho mình. Có đôi khi suy ngẫm lại việc rời đi cũng chưa chắc là xấu, chí ítcũng có thể làm bản thân mình bình tĩnh suy nghĩ thông suốt sau này nênlàm gì. “Công chúa, ăn chút điểm tâm phòng bếp mới làm đi.” Song Nhi bưng điểm tâm trong tay đi tới. “Ta không muốn ăn, ngươi ăn đi.” Mạn Tâm lắc đầu. “Công chúa, mấy ngày hôm nay người đã gầy đi rồi, hay là ăn một chút đi.” Song Nhi đưa điểm tâm tới. Mạn Tâm không muốn phụ ý tốt của cô ta, nàng cầm lấy miếng bánh ngọtmà ăn từ từ, khẽ cười đầy thê lương: “Trong lúc này, cũng chỉ có ngươivẫn còn quan tâm ta.” “Công chúa, người đừng nói vậy, nô tì tất nhiên quan tâm người, thậtra Vương gia hẳn cũng đối xử với công chúa rất tốt. Công chúa, nô tì cóthể hỏi người một chuyện không?” Song Nhi chần chừ hồi lâu mới hỏi. “Song Nhi, sau này không cần cẩn thận như vậy, ngươi có gì thì cứ hỏi thẳng, ta sẽ không trách ngươi đâu.” Mạn Tâm nói, sở dĩ phải căn dặnnhư vậy là vì nàng biết Song Nhi thật lòng đối xử tốt với mình. “Công chúa, vậy xin cho nô tì nói thẳng, nô tì còn nhớ rõ dáng vẻ lúc vừa mới tỉnh dậy của công chúa, là lạc quan tự tin xinh đẹp đến nhưvậy, mặc kệ mọi người đối xử với người thế nào, người vẫn cứ tươi cườivới chúng tôi, còn có Vương gia nữa, mặc kệ Vương gia lạnh lùng vớingười đến thế nào, người cũng chẳng thèm để ý đến một chút, vẫn muốnthay đổi Vương gia như cũ, nhưng vì sao bây giờ khi Vương gia hơi thayđổi cách đối xử với công chúa thì người lại muốn từ bỏ chứ?” Song Nhinói một hơi rất nhiều. Nghe cô ta nói xong, Mạn Tâm nhìn chằm chằm cô ta, mình có buông taysao? Đúng vậy, không phải nàng luôn tự tin hắn sẽ yêu mình, mục đích của nàng không phải là trở về sao, vì sao nàng bây giờ lại muốn từ bỏ. “Công chúa, có phải nô tì nói sai gì rồi phải không?” Nhìn thấy nàngkhông nói lời nào, Song Nhi có chút bất an, sợ nàng sẽ tức giận. “Không có.” Mạn Tâm lắc đầu phân phó: “Song Nhi, ngươi đi xuống trước đi, để ta một mình suy nghĩ.” “Dạ, nô tì cáo lui.” Song Nhi nhìn nàng rồi lui xuống. Mạn Tâm cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Song Nhi, trong khoảnh khắcnày bản thân chợt bừng tỉnh ngộ, rõ ràng biết phải trở về thì nhất địnhphải làm hắn yêu, vì mục đích này mà nàng cứ bám riết không buông làmhắn cảm động, theo đuổi hắn, nhưng chỉ vì nghe được hắn và nữ nhân khác ở chung một chỗ, thì mình lại đau lòng như vậy, bây giờ còn muốn rời khỏi đây, rời xa hắn, chẳng lẽ mình không muốn trở về sao? Mỗi một hình ảnh ở chung với hắn cứ như điện xẹt lướt qua trong đầu,hắn lạnh lùng, hắn tàn bạo, hắn vô tình, hắn dịu dàng, cùng với nhữngđặc tính khác khắc ghi vào trong tâm trí nàng, những hình ảnh khôngngừng xuất hiện xen kẽ, chồng chéo lên nhau. Lòng nàng hơi trở nên khẩn trương, chẳng lẽ cảm giác này là thật, trong lúc vô tình nàng đã thích Mộ Dung Ưng. Ý nghĩ này làm nàng sợ hãi, không, không thể nào, nàng làm sao có thể chứ, nàng rõ ràng yêu Vân đến thế, sao lại thay lòng đổi dạ được,không, nhất định không phải thế, nàng chỉ muốn làm bạn với hắn, bây giờkhông muốn tổn thương hắn, cho nên muốn rời đi, chỉ như vậy mà thôi,nàng nỗ lực thuyết phục chính mình. Nhưng chính mình hiểu rõ, có thể làm lý trí của mình mất cảm giác, nhưng lại không lừa được con tim. Dùng tay che lấy mặt mình, đau khổ ngồi ở đấy, tại sao có thể nhưvậy, không đạt được mục đích của mình thì thôi ngược lại còn làm mìnhdấn thân vào… “Khó quá hả?” Một âm thanh mong manh từ trên đỉnh đầu vang lên dọa nàng nhảy dựng lên, lập tức ngẩng đầu lên, “Ai?” Khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Phó Vân, nàng dường nhưkìm lòng không đặng mà hô: “Vân.” Nhưng nàng kịp phản ứng lại, nhìn xung quanh. Kinh ngạc hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” “Tại sao ta không thể ở trong này?” Phó Vân nói xong, rồi ngồi xuống cạnh nàng. “Ngươi cho rằng nơi này là Vô Ưu Đường của ngươi sao? Mặc cho ngươitự do ra vào, nơi này là vương phủ, không phải ngươi đi rồi sao? Sao còn quay trở lại.” Mạn Tâm hỏi. “Để nhìn ngươi.” Phó Vân nhìn nàng, nói thẳng. “Nhìn ta, người rảnh rỗi vậy sao?” Mạn Tâm ra vẻ không tin. “Ngươi nhìn gì?” Phó Vân cũng không trả lời nàng. “Ta thấy ngươi cũng thật rảnh rỗi.” Ánh nhìn của Mạn Tâm khẽ lướtsang một bên, không dám nhìn lâu, xem ra khuôn mặt giống y đúc Vân. “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Phó Vân đột nhiên hỏi. Trong ánh mắt của Mạn Tâm lộ ra tia sáng, “Ta có thể đi chứ?” “Chỉ cần ngươi muốn là được.” Phó Vân vừa dứt lời liền ôm lấy nàng, bay lên nóc nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]