Trong tay Hoàng tử Vô Cương chợt xuất hiện mấy thủy tinh cầu, đưa cho mọi người xem, ánh mắt lạnh lẽo: “Không được nhấc quả cầu lên, chỉ được sờ và cảm nhận bằng tay, có thể ở trong đại điện này tìm ra thứ gì cócân nặng bằng nó. Nhân tài Thiên triều đông đúc, kì nhân dị sĩ rấtnhiều, ta nghĩ nhất định không làm khó được các vị.”
Nói xong, giao thủy tinh cầu cho một thái giám bên cạnh, đi một vònglớn đến trước mặt mọi người, nhưng đại thần cùng hoàng thân quốc thíchnhìn chứ không được nhận lấy quà cầu.
Thủy tinh cầu đưa đến phía trước Mạn Tâm, nàng biết đề tài này nhìnqua thì rất đơn giản, đáp án cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm ra bên trong có thứ gì giống nó. Nhưng nàng biết thứ gì thoạt nhìn qua thì đơn giản, nhưng đáp án nhất định không phải theo lệ thường, trí nhớ tựa như bỗngthay đổi.
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vào thủy tinh cầu kia, ai dám cam đoan sẽtìm ra vật gì có cân nặng bằng nó, đây rõ ràng là làm khó dễ mà, nhưngnếu không đáp chẳng phải thừa nhận Thiên triều bất tài, một đề mục đơngiản mà không ai có thể đáp được.
Thái giám nhìn thấy Tam Vương gia đa mưu túc trí nhất vẫn chưa có đáp án về thủy tinh cầu, trái tim khẽ trầm xuống, đành phải bưng lấy thủytinh cầu, đứng sang một bên.
Nhìn thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, hoàng đế Vô Ưu cũng bắt đầu lolắng, nhưng ông vẫn là ông vua phong độ của một nước, bưng chén rượu lên nói: “Hoàng tử Vô Cương, xin cho chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582689/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.