Giờ còn đau không
......
"Được rồi, xuống xe." Giám khảo yêu cầu Mão Sinh tấp vào lề, sau đó gật đầu. Với một cánh tay bị rám nắng, Mão Sinh cảm ơn rồi xuống xe, vừa nhìn đã thấy Phượng Tường đi theo phía sau.
Mão Sinh chạy tới mở cửa xe, Phượng Tường nhìn Mão Sinh có chút chán ghét: "Chậc, củ ấu trắng ngần đã bị oxi hoá thành màu đen."
Phượng Tường cắn que kem, đưa nước ấm cho Mão Sinh: "Đi, chúng ta đi Ôn Lĩnh."
Thời tiết tháng Chín vẫn hơi nắng nóng, Phượng Tường thích ăn kem, Mão Sinh lải nhải mãi như một bà già rằng lạnh lắm, sẽ bị đau họng. Hôm nay hát ba tiếng, ngày mai lại vội vàng về diễn tiếp một buổi, sư tỷ, xin chị hãy ý thức.
"Bà đây ăn mấy chục năm vẫn chẳng sao, mỗi nhóc lắm lời lo xa." Phượng Tường nói 10 ngày nữa nhóc được lấy bằng, cái xe này nhóc phải lái.
Mão Sinh bình chân như vại cầm chiếc cốc: "Không thành vấn đề." Cô vượt qua những bài kiểm tra lái xe chỉ trong một lần, Phượng Tường bĩu môi: "Chị thi môn thứ hai sáu lần, giáo viên luôn nói cảm giác không gian của chị kém."
Mão Sinh nghiêng người nhìn chằm chằm: "Sư tỷ, em thấy chị có cảm giác không gian rất tốt, đã lâu chị chưa giẫm lên chân em." Đôi khi Phượng Tường mải hát mải diễn sẽ giẫm lên chân đối tác trên sân khấu. Lần đầu tiên Vương Lê bị giẫm, còn tưởng do Phượng Tường quá căng thẳng, sau vài lần như thế liền rút lui bàn chân. Đến lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-gan-cao-thap/3358965/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.