Editor: Phù Dung Sương
Đoạn Long Thạch, rốt cuộc cũng chậm rãi rơi xuống đất, Vân Thanh xoay người:"Bà bà, bà đi thu thập một chút, ta mang bà từ con đường khác đi ra ngoài Cổ Mộ."
Vân Thanh mang theo Tôn bà bà tiến vào thạch quan, tới mật thất, lặn xuống nước rồi bơi ra khỏi mật thất.
Tôn bà bà khiếp sợ không thôi. Không thể tưởng tượng được bên trong mật thất của Cổ Mộ lại có một thông đạo khác dẫn ra bên ngoài.
Vân Thanh nhìn phong cảnh dưới chân núi, trong lúc nhất thời lại cảm thấy chói mắt. Năm năm qua, nàng không có rời đi Cổ Mộ quá một bước, nàng cũng không nghĩ rời đi, hiện giờ lại lần nữa ra ngoài, trong lòng nói không nên lời cảm thán.
Năm đó, chính mình chỉ nghĩ tìm đến một nơi chữa vết thương lòng, nhưng tựa hồ năm năm qua đi, vết thương lòng không những không có chữa khỏi, mà thậm chí còn càng ngày càng sâu, càng lúc càng không thoát ra được.
"Cô nương....Quá nhi đã cùng ta nói qua, cái kia....Người kia là Đảo chủ Đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư. Hắn...hẳn là đi Đảo Đào Hoa đi?"
Vân Thanh thở dài một tiếng, cho đến hôm nay, có lẽ cũng không giấu giếm được nữa, vốn dĩ nàng cũng không nghĩ cố ý lừa gạt bọn họ, chỉ là không muốn cho nhiều người biết đến mà thôi.
"Đảo Đào Hoa?" Chàng tuy rằng là đảo chủ, nhưng hằng năm không ở trên đảo, Dương Quá lại đi đâu mà tìm hắn?
Bất quá, nàng nghĩ địa phương duy nhất mà Dương Quá có thể đến cũng chỉ có Đảo Đào Hoa, hướng Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dieu-dao-hoa-ngoc-tieu/873884/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.