Editor: Phù Dung Sương
"Bà bà, bức họa kia trong phòng cô cô, ta cảm thấy có điểm quen mắt, lại luôn nhớ không nổi đó là ai, bà có thể hay không giúp ta một chuyện?"
"Quá nhi, ngươi muốn làm gì? Cô nương đối với bức họa kia trân trọng như bảo bối?"
Dương Quá lắc đầu:"Ta chỉ muốn xem một chút mà thôi, xác định một chút, người kia trong bức tranh có phải người ta quen biết hay không?"
"Này......." Tôn bà bà do dự nhìn phòng Vân Thanh, rốt cuộc gật đầu "Được, bà bà giúp ngươi."
Vân Thanh tự nhiên là không biết hai người này có tính toán gì, mỗi ngày, nàng ngoại trừ dạy Dương Quá võ công, thì chính là đối với bức họa họa Hoàng Dược Sư nhìn đến phát ngốc.
Suốt năm năm, từ khi từ biệt trên Thiên Sơn đã trôi qua năm năm!
Nguyên lai tưởng niệm nhớ nhung, thật giống như rượi. Thời gian càng dài càng nồng, càng là say lòng người! Cũng không biết chàng, năm năm này như thế nào, có từng nhớ tới chính mình hay không?
Đương lúc nàng ưu thương thời điểm, Dương Quá lại hưng phấn chạy tiến vào, Vân Thanh trau mày, đem bức họa cuộn tròn thu lên:"Làm sao vậy?"
"Cô cô, đi, Quá nhi phát hiện ra một địa phương rất thú vị, ta dẫn người đi xem." Nói, liền kéo tay nàng, đi ra bên ngoài.
Vân Thanh trong lòng buồn cười, cũng không phản kháng, tùy ý hắn kéo ra bên ngoài:"Quá nhi, ngươi lại nghịch ngợm."
Dương Quá luôn là người nhiều ý tưởng kỳ quái, làm người ta thích ứng không được, nếu năm năm qua không có hắn làm bạn, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dieu-dao-hoa-ngoc-tieu/873883/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.