Nụ hôn của Mặc Dạ, trước nay đều chỉ là bắt đầu...
Hơn nữa, nụ hôn này càng mãnh liệt hơn trước, Mặc Dạ đan chặt mười ngón tay của mình với tôi, giống như muốn vùi cả người tôi vào lòng hắn vậy.
Tôi mở miệng muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không có cơ hội hít thở.
Mọi thứ đến quá đột ngột, giống như mưa to gió lớn, nháy mắt đã nhấn chìm, làm ướt cả người, chỉ có thể để mặc cơn mưa tầm tã.
Đợi đến khi Mặc Dạ buông tôi ra, tôi đã đầm đìa mồ hôi, nằm trên giường, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Dạ.
Nhưng lại thấy hai mắt hắn hàm chứa ý cười, hắn cúi đầu khẽ hôn khóe mắt tôi: “Ngủ đi.”
Tôi giả bộ ngái ngủ, rời mắt nhìn sang bên cạnh, lúc này có thể nhìn rõ mặt Mặc Dạ...
Quả nhiên bên ngoài cửa sổ, những tia nắng sớm nhàn nhạt phản chiếu trong kính. Ánh sáng xuyên qua giọt nước trên cửa sổ, trở thành vầng sáng bảy màu, rơi trên gương mặt thỏa mãn của Mặc Dạ. Hắn cúi đầu nhìn tôi, dường như trong mắt hắn cũng là vầng sáng bảy màu.
Chói đến nỗi mắt tôi hơi đau, tôi muốn mở mắt nhìn kỹ hắn, nhưng làm cách nào cũng không mở nổi. Mặc Dạ chuyển động yết hầu, khẽ cười. Hắn cúi người xuống hôn nhẹ mí mắt tôi, giọng nói hơi khàn và trầm thấp: “Ngủ đi.” Tôi thật sự không chống đỡ được nữa, độ ấm xẹt qua mí mắt, nhắm mắt lại lập tức rơi vào giấc ngủ. Mơ hồ vẫn chưa ngủ say bèn cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp, ươn ướt lau qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637113/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.