Tôi nghe những lời Mặc Dạ nói và đưa tay chạm vào xương quai xanh của mình.
Xuyên qua lớp áo mỏng mùa hè, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lớp vảy văn trên đó. Nhưng lần này tôi đã đến gần Lưu Thi Di cũng như hầm cầu kia, nhưng lại không hề cảm thấy sự đau nhức của những chiếc vảy. Ba lần trước nếu có tà quan đều cảm thấy đau mà?
Tại sao lần này không như vậy?
Trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Mặc Dạ đã biến mất trong xe của Tiêu Tinh Diệp.
Ngay cả Tiêu Tinh Diệp cũng sửng sốt, quay đầu nhìn hàng ghế sau trống không: “Xà quân đi đâu rồi? Anh ấy đi giải quyết chuyện của Lưu Thị Di sao? Vậy anh ấy chạy về đây làm gì?”
Tôi sờ lên xương quai xanh của mình, nghe thấy câu nói ngạc nhiên của anh ta, trong lòng hơi chua xót. Rõ ràng Mặc Dạ có thể túc trực suốt bên cạnh Lưu Thi Di, đợi cô ta ra khỏi hầm cầu mà không cần phải đi chuyến này. Hắn quay lại, chỉ là để tiện tôi về. Có thể là vì sợ tôi ở lại nhà của Lưu Thị Di sẽ phát hiện ra điều gì đó, hoặc có lẽ là tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng phải đưa tôi trở về trước. Một số chuyện chính là như vậy, bạn nghĩ tốt thì sẽ là tốt, muốn nghĩ xấu thì sẽ thành xấu. Nhưng trước khi đi Mặc Dạ đã cố ý giải thích những điều đó, chắc là tốt nhỉ. Tôi đi vào nhà, bước thật nhẹ nhàng và nhìn vào phòng của mễ bà Tân. Bà ấy vẫn còn chưa ngủ, hình như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637112/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.