Sau khi Mặc Dạ nói xong những lời này thì không nói gì nữa. Chúng tôi cứ nằm như vậy như chẳng có chuyện gì liên quan tới mình. Không có xà quan, không có Long Duy và Phù Ngàn, không có thai rắn, không có Liễu Đông Phương, cũng không có tà quan... Buông xuống hết, chỉ nhìn xem có đám mây trắng nào bay ngang qua bầu trời hay không. Chúng tôi cứ nằm như vậy đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói mắt mới rời đi.
Nhưng trước sau vẫn không chờ được một đám mây trắng. Chẳng qua lúc này tôi cảm giác trong lòng vô cùng bình yên. Đại khái đây chính là chuyện mà Mặc Dạ muốn làm. Từ sau sinh nhật mười tám tuổi, mỗi ngày tôi đều phải sống trong sự dày vò. Cuộc sống mười tám năm trước bình yên bao nhiêu, mấy ngày nay lại sóng gió bấy nhiêu. Tôi nhìn thấy được đều là bản chất ác độc của con người nên càng căm phẫn và oán hận hơn. Khi Mặc Dạ đưa tôi trở lại nhà mễ bà Tân, A Bảo đang ăn cơm cùng bà ấy. Nó cầm một cái đùi gà và cắn một miếng to. Mễ bà Tần ngồi bên cạnh, tay cầm muội cơm gõ nhẹ vào bát: "Phải ăn cơm, không thể chỉ ăn thịt được. Há miệng ra nào, a..." A Bảo có phần không vui lắm, cầm đùi gà lại gặm một miếng. "A.." Mễ bà Tần lại cầm thìa múc đầy cơm gõ vào bát. Một tiếng này của bà ấy có tính uy hiếp", A Báo cắn đùi gà, bĩu môi nhai vội vài cái, lúc này mới bất đắc dĩ há miệng ăn cơm.
Mặc Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637090/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.