Lúc hắn nói chuyện này, ngón tay gõ nhẹ lên trên vòng rắn.
Trước mắt tôi hiện lên dáng vẻ kêu rên thảm thiết của Phù Ngàn. Hôm qua Liễu Đông Phương nhìn thấy tóc của tôi mọc ra rồi!
"Ngươi muốn nói gì?" Tôi nhìn hắn với ánh mắt khó chịu, trầm giọng nói: "Ngươi nói thẳng với ta, ta chịu được." Tôi từng suy nghĩ không chỉ một lần về chuyện mình có thể biến thành dáng vẻ của Phù Ngàn hay không, cho nên cũng không có gì phải sợ hãi.
"Phù Ngàn trước kia cũng là Long Duy, ít nhất thân thể kia của cô ta từng là nơi chứa âm hồn của Long Duy." Mắt Liễu Đông Phương nặng nề nhìn tôi khẽ nói: "Thật ra nếu không có ngươi, Long Thiền đã có thể trở thành Long Duy"
"Là ba mẹ ngươi liên thủ với Mặc Dạ, rót âm hồn của Long Duy vào trong cơ thể người khi người còn là thai nhi" Liễu Đông Phương nói đến đây thì lắc vòng rắn.
Hắn nhìn tôi nói tiếp: "Nhưng bây giờ người nói ngươi không phải là Long Duy, Mặc Dạ cũng nói ngươi không phải là Long Duy, ta không thể xem hắn thành Long Duy. Vậy Long Duy đi đâu?"
Giọng hắn có vẻ kích động khác thường, tôi vội vàng giơ tay sờ vào con dao cạo trong túi.
Quả nhiên Liễu Đông Phương nhìn tôi, trầm giọng nói: "Thật ra kẻ đáng chết không phải là Phù Ngàn mà là người. Mặc Dạ chẳng qua là một phần ý thức của xà quan sống lại, hắn cũng không phải là Mặc Dạ"
"Hắn canh giữ cho người mười tám năm, nhìn người lớn lên, điều này lại giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637089/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.