Lúc hắn nói chuyện này, ngón tay gõ nhẹ lên trên vòng rắn. Trước mắt tôi hiện lên dáng vẻ kêu rên thảm thiết của Phù Ngàn. Hôm qua Liễu Đông Phương nhìn thấy tóc của tôi mọc ra rồi! "Ngươi muốn nói gì?" Tôi nhìn hắn với ánh mắt khó chịu, trầm giọng nói: "Ngươi nói thẳng với ta, ta chịu được." Tôi từng suy nghĩ không chỉ một lần về chuyện mình có thể biến thành dáng vẻ của Phù Ngàn hay không, cho nên cũng không có gì phải sợ hãi. "Phù Ngàn trước kia cũng là Long Duy, ít nhất thân thể kia của cô ta từng là nơi chứa âm hồn của Long Duy." Mắt Liễu Đông Phương nặng nề nhìn tôi khẽ nói: "Thật ra nếu không có ngươi, Long Thiền đã có thể trở thành Long Duy" "Là ba mẹ ngươi liên thủ với Mặc Dạ, rót âm hồn của Long Duy vào trong cơ thể người khi người còn là thai nhi" Liễu Đông Phương nói đến đây thì lắc vòng rắn. Hắn nhìn tôi nói tiếp: "Nhưng bây giờ người nói ngươi không phải là Long Duy, Mặc Dạ cũng nói ngươi không phải là Long Duy, ta không thể xem hắn thành Long Duy. Vậy Long Duy đi đâu?" Giọng hắn có vẻ kích động khác thường, tôi vội vàng giơ tay sờ vào con dao cạo trong túi. Quả nhiên Liễu Đông Phương nhìn tôi, trầm giọng nói: "Thật ra kẻ đáng chết không phải là Phù Ngàn mà là người. Mặc Dạ chẳng qua là một phần ý thức của xà quan sống lại, hắn cũng không phải là Mặc Dạ" "Hắn canh giữ cho người mười tám năm, nhìn người lớn lên, điều này lại giống như nhìn bông hoa mình trồng vậy. Hắn không muốn để người héo đi cho nên nói là Long Duy sống lại, cũng nghĩ mọi cách bảo vệ ngươi" Áo bào trắng trên người Liễu Đông Phương cuốn lên như bị gió thổi tới. "Xà quan nói không sai, giết người lại chờ luân hồi, lần này cho dù ta phải chịu Thấu Cốt Tinh Định giày vò mỗi ngày cũng sẽ đích thân canh giữ, như vậy Long Duy sẽ trở về" Liễu Đông Phương quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng lạnh lẽo lạ thường. Ngay từ lúc đầu tôi đã biết được tình yêu của Liễu Đông Phương hoàn toàn chỉ dành cho Long Duy. Nhưng tôi không ngờ hắn có thể cố chấp mê muội đến mức này. Tôi vội vàng che bụng dưới, nhìn hắn: "Liễu Đông Phương, nếu ta chết thì thai rắn trong bụng ta cũng sẽ không còn, huyết mạch nhà họ Long sẽ kết thúc, Long Duy căn bản không có cơ hội chuyển thế nữa, ngay cả xà quân cũng có thể không bảo vệ nổi!" Mặc Dạ từng nói và quan sống quá lâu, bị những thứ xâm nhập Phù Ngàn ăn mòn nên mới bị người nhà họ Long nhốt ở trong thị trấn nhỏ này. Cũng vì vậy, xà quan thiếu sức sống, cho nên mới hi vọng tôi và Mặc Dạ sinh ra thai rắn này. Liễu Đông Phương nhìn xuống bụng tôi, gương mặt lộ vẻ đau khổ. Hắn lại bước từng bước tới gần: "Ngươi đừng quên là Phù Ngàn còn sống, Ngưu Nhị ở thôn các ngươi cũng còn sống. Chỉ cần người chết, xà quan vì sức sống chắc chắn sẽ khôi phục năng lực sinh đẻ của Phù Ngàn, như vậy sẽ sinh ra huyết mạch của nhà họ Long" "Nếu không tốt, còn có Long Thiền, còn có A Bảo kia của ngươi." Giọng nói của Liễu Đông Phương càng thêm kích động. Áo bào trắng trên người hắn lay động, trên mặt mơ hồ hiện ra vảy rắn trong suốt. Chỉ là phía dưới vảy rắn kia dường như còn có thứ gì đó. Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, tôi cầm con dao cạo trầm giọng nói với Liễu Đông Phương: "Ngươi đã động vào máu của Phù Ngàn, đúng không?" Trong mắt Liễu Đông Phương ánh lên vẻ đau khổ nhưng lại đột nhiên đưa tay về phía tôi. Tôi căn bản không thể suy nghĩ nhiều, nhất thời vung con dao cạo cắt qua cổ hắn. Bất kể thế nào, Liễu Đông Phương cũng là một con rắn, giết rắn lại phải đúng bảy tấc. Nhưng con dao cạo vừa di chuyển còn chưa tới cổ hắn, tay tôi đã bị hắn giữ chặt lại. Liễu Đông Phương mặc cho con dao cạo cắt qua lòng bàn tay của mình, một tay bóp cổ tôi: "Long Duy, chỉ cần chịu một chút thôi, còn không đau bằng Mặc Dạ châm kim cho ngươi đâu." Tay hắn lạnh lẽo lại mạnh mẽ, chỉ bóp nhẹ vào cổ tôi là tôi đã không thở được rồi. D) Tôi cố gắng với hai tay về phía Liễu Đông Phương nhưng dù thế nào cũng không thể với tới người hắn, chỉ đành phải kéo mạnh ống tay áo dài rộng của hắn, hai tay cào mạnh vào cánh tay hắn. Nhưng bất kể tôi dùng sức thế nào, da của Liễu Đông Phương vẫn không hề trầy xước. "Chỉ một chút thôi" Liễu Đông Phương ép tôi lên trên vách hang động, mặc cho tôi cào, Sau đó hắn quay đầu đi và giơ tay lên che mắt của tôi như đang dỗ một đứa trẻ ngủ vậy: "Ngươi nhắm mắt lại, chỉ một chút là qua thôi. Chờ tới khi ngươi tỉnh lại, người vẫn là Long Duy, ngươi sẽ là Long Duy chân chính" Dáng vẻ hắn như vậy gần như bịt tai trộm chuông. Tôi vừa nhắm mắt tới khi tỉnh lại đã là kiếp sau rồi, hơn nữa còn chẳng phải là kiếp sau của tôi mà là kiếp sau "Long Duy" của bọn họ! Trước mắt tôi tối sầm nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng bàn tay Liễu Đông Phương nắm lấy cổ tôi dần dùng sức, một cơn đau ép xuống. Bản năng sinh tồn đã kích thích tiềm năng của tôi. Tôi không biết lấy đâu ra sức lực đã dùng tay phải xé rách vết thương cũ mới trên tay trái của mình. Máu ướt tràn ra. Tôi cầm lấy tay Liễu Đông Phương và ra sức bối loạn lên người hắn. Liễu Đông Phương hình như vẫn đang nghĩ cách an ủi tôi hoặc đang an ủi bản thân, không ngừng thì thầm nói gì đó. Chỉ là hắn quá căng thẳng nên dùng ngôn ngữ của loài rắn "tê tê" khiến tôi không hiểu được. Bản thân tôi nặn ra chút máu, cảm giác được tất cả những chỗ hai tay sờ tới được đều đã ướt, máu bôi lên trên tay hắn càng lúc càng nhiều nhưng vẫn không thấy hắn có phản ứng gì. Vào lúc tôi cho rằng mình sẽ chết trong tay hắn như vậy... Hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu khẽ như bị kim đâm, bàn tay đang bóp cổ tôi chợt thả lỏng. Tôi lập tức ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn Liễu Đông Phương lại thấy trên tay phải của hắn hiện ra vảy rắn màu trắng. Máu kia giống như vật sống chui vào trong vảy của hắn. Chỉ có điều trong máu đỏ có từng tia màu đen giống như kim nhỏ chui xuống dưới mảnh vảy của hắn. Liễu Đông Phương nhìn tôi: "Máu của ngươi cũng có rồi, cho nên người càng không thể sống được" Thấy hắn còn muốn ra tay, tôi nhặt con dao cạo lên và bỏ chạy. Nhưng tôi vừa quay người đã va vào ngực Mặc Dạ. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, không biết vì bản năng sợ hãi hay vì hắn vẫn luôn muốn làm sống lại Long Duy, tôi cầm dao cạo vung về phía hắn. Nhưng con dao cạo không thể làm Liễu Đông Phương bị thương thì càng không thể gây hại cho Mặc Dạ được, thậm chí còn chẳng làm rách được áo bào đen của hắn. Hắn mặc cho tôi vung con dao cạo lên, chỉ giơ tay ôm thật chặt lấy tôi: "Không sao, không sao rồi!" Trong từng nói câu “không sao rồi” trầm lắng của Mặc Dạ vang lên, tôi mới chậm rãi dừng vung con dao cạo. Tôi dựa vào trong ngực Mặc Dạ mà vẫn không thấy yên tâm. Nhưng trước kia chỉ cần tôi nhìn thấy Mặc Dạ thì sẽ rất yên tâm. Hóa ra loại cảm giác an toàn này cũng sẽ theo vài chuyện mà từ từ biến mất. "Mặc Dạ, máu của cô ta đã bị ngấm rồi. Cho dù người cổ tẩy tủy tăng cường gân cho cô ta, cho dù ngươi trấn áp xà quan, cho dù người luôn coi chừng cô ta cũng vô ích thôi." Giọng nói lạnh lùng của Liễu Đông Phương vang lên. Hắn lại cười đau khổ: "Năm đó ngay cả Long Duy còn không thể trấn áp được những thứ dưới đất kia, ngươi có thể làm được sao?" "Ngươi tới hồ Âm Dương tự lột bỏ vảy, lấy Hắc Lệ ra" Giọng Mặc Dạ nặng nề tăm tối. Hắn lạnh lùng nói: "Nếu không phải vì ngươi là người bảo vệ quan tài rắn, chỉ dựa vào chuyện người muốn giết cô ấy cũng đủ cho ta giết chết người rồi" Mặc Dạ nói xong thì ôm tôi đi thẳng ra ngoài. Cho dù hắn ôm tôi thật chặt nhưng tôi có thể cảm giác được cơ thể hắn đang căng ra. Lần này hắn không đưa tôi tới nhà mễ bà Tân mà đến bên một dòng suối nhỏ. Ở đây không có ai, suối nước rất trong. Mặc Dạ ngồi luôn xuống cỏ xanh bên bờ suối, giơ tay về phía tôi nói: "Em ngồi xuống đi." Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, cúi đầu nhìn Mặc Dạ. Hắn dường như khẽ lắc người, hai chân đã biến thành đuôi rắn. Đuôi rắn lắc nhẹ trong dòng suối nhỏ làm đảm cá trong suối hoảng sợ kéo nhau thành đàn bơi xuống hạ du. Nhưng ngoại trừ điều đó thì hình như không có gì khác lạ. Mặc Dạ nằm trên cỏ, giơ tay che ánh mặt trời và nhìn bầu trời xanh thẳm: "Long Duy, em bằng lòng cùng ta chờ một đám mây không?" Hắn quay đầu nhìn tôi, khẽ nói: "Cứ vậy đi, ngâm chân trong suối nước mát lạnh, nằm xuống chờ một đám mây trắng trên bầu trời bay tới rồi ta lại đưa em vê." Tôi liếc mắt nhìn, thấy xung quanh là nước trong núi xanh, phóng tầm mắt nhìn ra cũng không thấy có bóng dáng thôn xóm và con người. Chúng tôi đang ở chỗ khúc ngoặt của dòng suối nhỏ, mùa hè cỏ mọc xanh mơn mởn và nở ra rất nhiều bông hoa nhỏ màu trắng. Đuôi rắn của Mặc Dạ rộng gần bằng nửa dòng suối nhỏ thò vào trong nước, từng bọt nước trắng xóa xối vào đuôi rắn của hắn. Tôi ngồi sát bên cạnh Mặc Dạ, tháo giày ra và đặt chân bên cạnh đuôi rắn của hắn. Thật ra tôi không ngâm được bao nhiêu nước nhưng nước xối qua đuôi rắn của Mặc Dạ lại ào ào chảy xuôi trên chân tôi lại khiến tôi có cảm giác khác thường. Tôi nằm trên có không cảm giác được cây cỏ cần đau, chỉ cảm thấy có thật mềm. Lúc này vẫn còn sớm, mặt trời không quá chói mắt nhưng trên không trung thật sự có thể xem là "nghìn dặm không mây", không biết phải chờ đám mây này tới bao giờ. Nhưng không bao lâu, tôi ngửi mùi hoa cỏ, nghe tiếng nước chảy róc rách" qua đuôi rắn của Mặc Dạ lại rơi xuống chân tôi... Hình như cả cơ thể và tinh thần tôi đều ở trong tiếng nước chảy" róc rách" và cả bầu trời xanh thẳm nữa. "Có vài thứ mà chúng ta không biết nó sẽ tới vào lúc nào, có thể thứ tới không phải là thứ chúng ta mong muốn mà còn tệ hơn." Mặc Dạ đưa một tay ra che mắt giúp tôi: “Nhưng chúng ta vẫn phải chờ, nếu nhỡ gặp may thì sao." Hắn nói xong quay đầu nhìn tôi: "Ta không biết sau khi em sinh ra thai rắn sẽ biến thành thế nào, cũng không dám bảo đảm sau khi bát tà phụ quan, em có thể ra khỏi trấn, tìm được ba mẹ em không." "Nhưng chúng ta vẫn phải chờ, đúng không?" Mặc Dạ chậm rãi ghé sát lại và hôn vào giữa chân mày của tôi: "Em có bằng lòng chờ cùng ta không? Lại giống như chờ một đám mây trắng bay qua bầu trời?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]