Mặc dù đã sớm dự đoán, nhưng lúc mễ bà Tần nói ra, tôi vẫn cảm thấy xương cốt lạnh lẽo, như ngâm mình trong suối nước lạnh chỗ Mặc Dạ, như lúc cây đinh trong suốt xuyên qua xương tỏa ra luồng khí lạnh.
Trong đầu tôi lóe lên bóng dáng Phù Ngàn bị nhốt trong gác lửng và những lời Ngưu Nhị đã nói. Long Thiền bị Cốc Phùng Xuân nhốt trong gác lửng, tình nguyện lấy cái chết để giải thoát. Và dáng vẻ của Phù Ngàn ẩn núp trong màn đêm khi nãy, đứng thẳng người đã có thể lên tới tầng hai. Khuôn mặt trắng bệch vô hại đó còn cố gắng nở nụ cười cứng ngắc với tôi... Cổ họng tôi bỗng ngứa ngáy, rồi há miệng, nôn hết ra ngoài. Tại sao chỉ mới bắt đầu mà tôi đã không nhịn được?
Tôi chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt dạ dày, đẩy những thứ vốn không có nhiều ở trong đó ra bên ngoài.
Mễ bà Tần khẽ thở dài, lặng lẽ nhìn tôi nôn. Ánh sáng ở phía cửa bỗng trở nên tối tăm, Hà Cực đang cầm phất trần đứng trước cửa, thâm trầm nhìn tôi.
Đợi tôi nôn hết ra ngoài, thật sự chẳng còn nôn được gì nữa, thì nằm sấp bên giường nôn khan.
Lúc này thanh niên phụ trách hậu cần mới bưng một ly nước đưa cho tôi, bên trong có ngâm hai quả mơ, tỏa mùi hơi chua chua.
Miệng tôi đắng chát, nên nhấp một ngụm, vị chua ngọt, còn có mùi muối thoang thoảng, xem ra là ô mai mơ chua mặn ngọt.
Tôi uống một hớp lớn, rồi cắn một quả mơ, lúc này mới đè nén cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637055/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.