Nhìn mái tóc đen dài cùng khuôn mặt trắng bệch ngoài cửa sổ, tôi nhất thời không biết người đó là ai.
Phù Ngàn... Nhưng tôi không ngờ, cô ta có thể tự do hành động, còn chủ động tới tìm tôi. Mặc dù nụ cười trên mặt cô ta hơi cứng nhắc, nhưng đã cố gắng thể hiện ý tốt của mình rồi. Tôi sờ dao cạo trong túi quần, rồi cầm bằng tay phải, lúc này mới đi tới chỗ cửa sổ.
Đây là tầng hai, tôi vốn tưởng rằng Phù Ngàn sẽ dùng pháp thuật nào đó giống Mặc Dạ và Liễu Đông Phương, để lơ lửng trên không.
Nhưng đợi tới khi tôi đến bên cửa sổ, mới nhận ra mái tóc đen của Phù Ngàn dựng đứng, cả người cô ta được tóc chống đỡ, gần như hòa vào màn đêm, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Có lẽ là vì thường xuyên không nhìn thấy ánh mặt trời, nên mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng không còn chút máu, mắt trắng dã.
Nhưng đúng như quan tài rắn nói, cô ta thật sự rất xinh đẹp, là kiểu đẹp thánh thiện như tỏa ra hào quang.
Tôi đứng trước cửa sổ nhìn cô ta, không thể ngờ rằng, người Phù Ngàn lại dài như vậy, nhưng cơ thể mềm mại như rắn bị máu tóc dài che khuất đó, lại có thể đứng vững.
Vì không nhìn thấy rõ, nên tôi không bị hủy hoại tam quan như lời Liễu Đông Phương. Thấy Phù Ngàn, tôi cũng không biết phải nói gì. Cô ta nhìn xuống bụng tôi, đôi mắt trắng da hiện lên vẻ vui mừng, một nhúm tóc bỗng cuộn lên từ bên mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637054/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.