Giọng điệu của Mặc Dạ rất buồn bã.
Có vẻ như tôi đã làm như vậy không đúng lắm.
Nhưng hắn đối với tôi không phải là như vậy hay sao?
Rõ ràng hắn có năng lực, nhưng khi tôi không đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ không ra tay.
Đến tối nay, cũng chỉ là vì chuyện này.
Nhưng vẻ Mặc Dạ quá buồn bực, tôi không thể không ngồi dậy, kéo quần áo, nhìn hắn: "Tôi thấy hơi lạnh, tôi muốn nhanh hơn một chút.”
Mặc Dạ biết rõ đây chẳng qua chỉ là bào chữa, lại đè xuống, lưng tôi nặng nề đụng vào tảng đá.
Đi kèm theo mùi hương ngọt ngào kia, Mặc Dạ ôm tôi: "Long Duy , có phải em vẫn luôn hoài nghi ta hay không?”
Tay trái của hắn vẫn siết chặt với bàn tay trái của tôi, chồng lên vết thương mới có thêm vào đêm qua.
Ý thức của tôi không được tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn ánh mắt Mặc Dạ.
Trong đôi mắt đen nhánh, phản chiếu khuôn mặt của tôi, nhưng còn phản những lỗ hổng, trong ánh sáng lấp lánh dường như không phải là tôi ...
Tôi đưa tay ôm Mặc Dạ, học dáng vẻ của hắn, khẽ gọi một tiếng: "Mặc Dạ.”
Chỉ là một câu khẽ gọi, Mặc Dạ lập tức hoàn toàn mất khống chế, ôm chặt tôi gầm nhẹ một tiếng.
Khi tôi ngâm mình trong hồ một lần nữa, nước hồ đã ấm áp.
Toàn bộ thân thể, hình như không có chỗ nào không đau, nhất là lưng, dường như bị mài mất một lớp da.
Mặc Dạ nửa ôm tôi, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637011/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.