Qủa nhiên, với tính tình của hắn, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Đứng ở giữa, Kim Bảo Nhi tựa hồ nhìn thấy trên khuôn mặt hiện lành của giagia hiện lên vẻ giận dữ, nhưng ông ngụy trang rất tốt, cầm gậy trượnglên, đi đến trước mặt Đông Công Bằng, cúi người, giơ lỗ tai ra.
“Ngươi nói cái gì? Gia gia vừa rồi nghe không rõ, già rồi nên lỗ tai cũng không còn tốt nữa.”
Oa, những lời này có hơi quen tai…Đông Công Bằng căn bản là nhớ không nổinửa tháng trước gia gia cũng hỏi hắn như vậy. Đương nhiên, kết cục làhắn chạy trối chét, trốn ở bên ngoài ba ngày sau mới dám về nhà.
“Con nói là ‘Gia gia, hắn không thể đi, đã uống mị dược rồi đến lúc đó chàđạp đám nha hoàn trong phủ thì còn ra thể thống gì!’”. Hắn thật sự chorằng gia gia không nghe thấy, liền nói to hơn, lại liếc liếc về phía Kim Bảo Nhi, lắc lắc đầu.
“Ngươi tiêu rồi.” Nàng nhỏ giọng tuyên bố.
“Mị dược sao?” Đông Công gia gia xoa mặt mỉm cười, ánh mắt nheo lại “hòa nhã dễ gần”, cúi xuống nhìn ngắm tôn tử của chính mình.
“Vâng, con phải chạy tìm ba cửa hàng, mất ba mươi lượng bạc mới mua được.” Hắn đắc ý hả hê tỏ vẻ mình thông minh, đứng lên phủi bụi trên người.
Ba mươi lượng? Chòm râu của Đông Công gia gia rung lẩy bẩy.
Không tốt, đến cực hạn rồi! Kim Bảo Nhi vừa nhìn thấy chòm râu của lão nhângia run run lên, con mắt đỗ xanh híp lại không thấy tròng mắt, đươngnhiên, cái chính là gậy trượng trong tay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-cong-tu-tieu-tuong-cong-cut-di/181529/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.