Chương trước
Chương sau
Chọc được vài cái, hắn bất mãn nhíu chân mày nho nhỏ lại, đôi tay quấn quítlấy bộ ngực hở ra từ trong tấm vải mỏng, trong khi đó, Kim Bảo Nhi lúngtúng bảo vệ cái nơ con bướm xinh xắn, vốn là gương mặt tái nhợt hiện tại lại trở nên ửng hồng.
Tại sao hắn lại luôn thích đụng vào nơimẫn cảm của nàng... dùng ánh mắt lặng lẽ liếc xéo Lộ Nhi một cái, nuốtnước miếng, gượng ép khẽ động khóe miệng, cười cười, lại bắt gặp đượccái miệng nhỏ nhắn của hắn đang cong lên, nàng đành giơ một bàn tay lênsờ sờ cánh mũi khả ái của hắn.
“Ngươi đi tắm rửa đi, đổ nhiều mồhôi như vậy, không thể dùng nước lạnh để tắm được, nhất định phải dùngnước ấm, còn nữa, tắm xong phải nhanh chóng lau khô thân thể rồi mặcquần áo vào, lúc ra cửa thì kêu một nha đầu ôm người đi.” Tuy nàng rấtân cần với hắn nhưng cũng là cự tuyệt cái chức trách nương tử mà hắn vừa mới nói.
“Ra cửa? Vì sao lại đi ra ra cửa?” Gương mặt tươi cườinhất thời chuyển sang không còn gì thú vị nữa, kéo tay nàng xuống, trựctiếp ngồi bên mép giường, không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tinhthần của hắn cũng được hồi phục một chút, hai chân ngắn nhỏ nhắn đungđưa tới lui bên giường.
“Không ra khỏi cửa thì phải tắm như thếnào?” Kim Bảo Nhi chỉ nghĩ là do hắn bị bệnh không được tỉnh táo, kéolấy cánh tay của hắn, “Không được, xem ra ngươi vẫn không thể đi tắmđược, cũng nóng đến hồ đồ rồi, nếu như sau khi ngươi tắm lại gặp giólớn, không chừng sẽ bị bệnh nặng hơn, mau lên đây đắp chăn ngoan ngoãnngủ, khí nóng thoát ra ngoài thì sẽ tốt hơn.” Tay kia của nàng sờ sờtrên giường, mới phát hiện chăn đã rơi xuống dưới đất.
Lộ Nhi dởkhóc dở cười chỉ vào một sợ dây thừng ở bên cạnh giường, dùng ánh mắtkêu nàng chú ý quan sát, tay nhẹ nhàng kéo một cái, tấm màn che đậythùng nước tắm chậm rãi bị vén lên, lại nhìn thấy nàng đang trợn mắt háhốc mồm, mấy ngày nay hắn không có ra cửa, tự nhiên sẽ có lý do riêng,cho dù phải giải quyết mọi việc trong phòng này.
“Mới vừa rồi tacó chút nóng nực trong người, ngươi còn muốn cởi quần áo của ta ra, lầnnày lại muốn ta đắp chăn, tỷ tỷ, xem ra ngươi bị cảm nắng không nhẹ, đểta kiểm tra một chút.” Tay nhỏ lại bắt đầu lục lọi trên người nàng, cảmxúc mềm mại mơ hồ làm hắn đụng hoài không chán.
Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, mới có thể nói ra những lời không suy nghĩ như vậy,nàng áy náy cắn môi, xem ra, Lộ Nhi so với mình còn trấn định hơn, hơnnữa, tựa hồ hắn cũng không hồ đồ, cũng là vì, hắn sống trong rừng quálâu, nếu không có bản lĩnh chiếu cố bản thân thì làm sao có thể sốngđược.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm áy náy, chính là một đệ đệ như hắn rất muốn được tỷ tỷ chăm sóc, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt nhưng lạicố gắng lộ ra bộ dáng vui vẻ, nàng lại càng đau lòng.
“Lộ Nhi,mau nhặt chăn lên, đi tắm, sau đó, ngươi muốn làm gì, thì sẽ làm cái đó, được không?” Âm thanh mềm mại của nàng dịu xuống, hắn kinh ngạc ánh mắt lóe ra một tia sáng, mất tự nhiên lại nhìn trái nhìn phải, giả bộ tìmchăn bông.
“Được, đây là do tỷ tỷ nói.” Hắn nhịn không được nhấccao khóe miệng, đứng dậy xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía nàng, vụngtrộm kéo áo lên, liếc thấy vảy trên cổ tay, không sao biến mất được, chỉ cần che kín hai mắt của nàng, như vậy khi vảy rắn mọc ra nhiều hơn nàng cũng không cảm giác được.
Tử Huân, hắn đã đợi ngàn năm, rốt cuộc cũng sắp đạt được như ý nguyện!
Mắt to long lanh gấp gáp, trong nháy mắt ánh sáng trong suốt dường như muốn chiếu sáng cả gian phòng u tối, gương mặt tái nhợt đã khôi phục đượcmột chút nhu thuận, bĩu môi hồng một cái, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy cáichăn.
“Ken két”
Cửa đột nhiên bị một người đẩy vào lộ ramột khe hở nho nhỏ, ngay sau đó người bên ngoài lại nhớ đến điều gì, vội vàng khép cửa lại, gõ “Cốc cốc” hai cái.
“Tiểu công tử, đã đếngiờ ăn trưa.” Tiếng của Thôi đại thẩm phụ trách mang cơm truyền đến,nàng hiển nhiên quên mất, Lộ Nhi đã ra lệnh trước khi đi vào phải gõcửa, khi hắn đồng ý thì mới được đưa cơm vào.
“Tiểu công tử?” Đợi nửa buổi cũng không có tiếng động nào, Thôi đại thẩm lại cất giọng gọi.
“Để thức ăn ở trước cửa, lát nữa ta sẽ ra lấy.” Âm thanh của hắn đột nhiênmang theo sự run rẩy, êm đềm và nho nhỏ giống như tiếng gió mát thổiqua, phất và vành tai, như có người thì thầm.
“Vâng!”
Bênngoài lại truyền đến âm thanh bước chân bước chân nặng nề dày cộm rời đi của Thôi đại thẩm, “Ba ba” vang dội, thế nhưng hắn vẫn cứng đờ đứng ởrất xa, đôi tay ôm lấy cái chăn thật chặt, bóng lưng nhỏ nhắn có chútnặng nề.
“Lộ Nhi, trước tiên ngươi đi tắm đi, ta giúp ngươi mangthức ăn vào.” Cảm giác đầu choáng váng vô lực lúc nãy đã giảm bớt, KimBảo Nhi từ từ ngồi dậy, thân thể lay động đi về phía hắn, “Đừng đứngngây ngô như vậy nữa, nhanh lên.” Nàng đốc thúc hắn, đi đến sát bên cạnh hắn, đặt một bàn tay lên trên lưng hắn.
“Đừng đụng ta!” Lộ Nhi nhất thời rống to, giọng nói trẻ thơ mang theo vài phần khàn khàn trầm thấp.
Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi Thôi đại thẩm mở cửa không cẩn thận đểcho ánh sáng chiếu vào nên hắn lại không thoải mái? Kim Bảo Nhi lo lắngđi đến phía sau hắn, hai tay nàng nhanh chóng ôm lấy hắn, đụng đến nhiều nơi mềm mại có phần hơi lạnh, nàng cả kinh, cũng không biết hơi sức ởđâu ra, chợt xoay người Lộ Nhi lại.
“A! Lộ Nhi! Ngươi... trênngười của ngươi... cái này... rốt cuộc là như thế nào?” Nàng cuống quýtdùng tay che miệng đang muốn kêu to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.