“Lộ Nhi, gặp tiênsinh không được nghịch ngợm, phải khom mình hành lễ, biết chưa?” Trênđường đi, Kim Bảo Nhi dặn đi dặn lại, đã không dễ dàng giúp hắn vàotrường tư thục tốt nhất, không thể để tiên sinh chán ghét được.
“Vâng, đã biết.” Cho dù hắn muốn gây chuyện cũng cần phải làm ra bộ dáng vô cùng hiểu biết.
Đi tới trường tư thục lại rắc rối như vậy, khom mình hành lễ? Hắn còn chưa cung kính như vậy với sư phụ của mình, lại phải hành lễ với tiểu lãođầu sao, nếu không phải vì nàng thì mình còn khinh thường cái gì mà tưthục đó.
Mang theo túi sách nhỏ, dọc theo đường đi hắn nhảy nhảyđá đá viên đá trên mặt đất, hết sức cao hứng mà kéo tay nàng, Kim BảoNhi không khỏi gật đầu mỉm cười.
Trường tư thục Mặc Hương cáchKim gia không xa, đi đường mất chừng một khắc. Khi hai người đi tớingoài cổng trường tư thục chỉ thấy bảng hiệu Mặc Hương treo cao cao trên cửa lớn, bên cạnh có một tấm bia đá, trên bia đá đại khái miêu tả lịchsử phát triển của trường tư thục Mặc Hương. Phía trong trường tư thục là rừng trúc um tùm, mấy con chim nhỏ chui vào đó nhảy múa hót vang chơiđùa ầm ĩ, lại càng tăng thêm điều thú vị.
“Bảo Nhi ca?” Một bóngdáng lả lướt đi ra, vòng eo nhỏ nhắn, nhìn như nhu nhược nhưng lại tiêusái không kém nam nhi, nàng nhìn thấy Kim Bảo Nhi dắt theo một đứa trẻ,không khỏi nhíu lông mày: “Lâu ngày không gặp, từ lúc nào huynh lại nhảy ra một đứa bé rồi?”
“Lưu Vân muội.” Kim Bảo Nhi có chút giậtmình, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-cong-tu-tieu-tuong-cong-cut-di/1526717/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.