Những ngày cuối đời được ở bên cạnh anh, âu cũng là niềm an ủi cuối đời, ngày ngày vui chơi, thăm thú mọi nơi, nó làm Băng không còn u uất nữa, nhưng Băng lại sợ vì nó sẽ làm cô thêm luyến tiếc không thể rời xa. Trong khi mỗi ngày bệnh tình ngày càng nặng, cô ho ra máu càng nhiều, sắc mặt cũng thân thể đều nhanh chóng xuông cấp. Tuy nhiên cả cuộc đời này cô rất ghét mình bị xấu trước mặt mọi người, ngày ngày cố gắng che đi bởi lớp phân trang điểm. Định hiểu cô hơn ai hết nhưng anh quay mặt làm ngơ, giả vờ không biết để làm cho cô cảm thấy không có gì xảy ra mọi chuyện vẫn bình thường.
***
Em lại ho sao? thuốc lại phản tác dụng rồi, em cố lên ngày mai anh sẽ cho người đổi thuốc cho em…
Băng ho sặc sụa,:
Anh! Anh không cần phải làm vậy nữa đâu? Vì em… vì em đã hết thuốc chữa rồi, anh đừng phí công nữa…
Không! Anh không cho phép nói vậy, hãy tin anh anh sẽ cứu được em…
Không! Em không?
Em sao vậy?
Băng ho rất nhiều, và ra rất nhiều máu:
Băng! Em sao vậy? Đừng làm anh sợ mà! đừng dọa anh mà!
Định cố lay người cô, nhưng Băng đã lả người ra:
Băng! Nghe anh nói không! đừng dọa anh mà!
Anh! Có phải là em sắp chết rồi phải không?
Băng! Em đừng nói vậy mà!
Anh! Anh có thể giúp em làm một việc được không?
Một việc!
Sáng sớm
Khi mặt trời vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876995/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.