Những ngày tiếp đó, sức khỏe của Băng ngày một yếu, rất khó cầm cự, nhìn thấy Băng như vậy Định đau đớn như muốn chết đi, nhưng anh còn có thể làm cho cô, ngoài việc chăm sóc, lo lắng, giúp cô vượt qua nỗi đau này. Ngày ngày Định đưa cô đi chơi thăm thú mọi nơi, ghi lại rất nhiều kĩ niệm, những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời. Ngồi trên một cây cầu khỉ ở dưới là dòng nước chảy, cảnh vật rất nên thơ, nhẹ nhàng, trời nắng đẹp, gió thổi nhẹ, cuộc sống này thật là tươi đẹp biết bao, Băng ngồi cạnh Định tay mân mê cánh hoa thả xuống dòng nước:
Em! Em có muốn lại đằng kia xem không?
Đằng kia?
Ừm! chỗ đó là vùng cấm, anh sống ở đây đã lâu nhưng chưa một lần nào anh vượt ranh sang bên đó cả:
Vậy sao?
Bây giờ anh muốn thử qua đó, em có gì mới mẻ không?
Anh thiệt là, anh trở lên tò mò như vậy từ khi nào vậy?
Anh vốn vậy mà, là do em chưa hiểu rõ anh thôi!
Vậy sao?
Đứng dậy nào! Đi thôi!
***
Anh làm cái gì vậy? xuống đi! Nguy hiểm lắm!
Định trèo lên bờ tường, nơi mà anh gọi ranh giới cần phải khám phá, sau khi lên được, Định chìa tay ra:
Bám lấy tay anh đi!
Không! Em sợ lắm!
Đừng sợ có anh rồi mà, lên đi, anh sẽ kéo em!
Không!
Thôi mà! Em có phải là Băng mà anh biết không vậy?
Cẩn thận một chút!
Á! Anh đừng buông tay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876992/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.