Định luôn hiểu cô hơn ai hết, trong những lúc như này anh không nên nói gì,vì những lời nói của anh sẽ vô tình làm cô ấy cho là những lời chỉtrích, dậy đời, cô chúa ghét người ta dạy đời mình, chính vì vậy, Địnhlúc nào cũng im lặng, âm thầm quan tâm, chăm sóc cô, hơn nữa cũng làngười giúp cô thực hiện mọi mong muốn. Định chỉ im lặng nhìn Băng, cònBăng thì không nhìn anh, ánh mắt cô lạnh băng, không có chút cảm xúc, cô đưa mắt mình hướng nhìn những hàng cây xanh đang tươi tắn trong ánhnắng vàng nhẹ của buổi sớm kia, nó khiến cô thêm bình tĩnh, nhẹ lònghơn. Thực sự ai mà chẳng vậy trong lòng mỗi người luôn có những khoảngtrống cho sự bình yên, tĩnh lặng, nới sâu trong tâm hồn, vậy đó, đây cólẽ chính là lúc cô tự cho phép nghỉ ngơi, cho phép mở cửa cánh cửa tâmhồn mình để đón nhận những điều bình dị nhất.Thấy Băng không ngừng nhìnra phía đó:
Đừng nhìn nữa! nếu em muốn anh có thể đưa em ra ngoài đó, em biết không ở bên ngoài đó, trời vẫn nắng, gió vẫn thổi, cuộc sốngvẫn trôi, đừng có ngồi đây mà buồn rầu, để rồi tiếc nuối như vậy uổngphí lắm, nghe anh, đứng dậy đi nào, đứng dậy đi tiếp, phía trước vẫn còn tươi đẹp lắm, chỉ cần em đứng dậy và bước tiếp (Định hết mực khuyêngiải cô)
Khẽ quay đầu lại nhìn Định, rồi lại quay đi, Băng khẽ thở dài, những hơi thở nặng nề:
Anh nghĩ vậy? em có thể làm được ư, em có thể bước tiếp ư?
Định ngồi lên giường, khẽ xoay người Băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876973/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.