Nửa đêm trời rất khuya, ngoài đường lúc này lèo tèo chắc chẳng còn mấyngười ra đường, những con đường hẻo lánh, heo hút, mặc cho sương giăngbủa vây tứ phía, trời càng về khua thì sương càng dày đặc, sương lạnhlẽo, cùng với đó là một sự cô đơn, tủi nhục bao lấy trái tim nhỏ bé củaDoãn Băng. Doãn Băng một người đàn bà trưởng thành về mọi mặt, dường như mọi sự đau thương, vấp ngã của tuổi trẻ cô đã nếm đủ, tưởng chừng nhưkhông có một việc gì có thể làm có gục ngã, nhưng không việc tận mắtchứng kiến, người chồng, người đàn ông mà cả đời này cô đã hy sinh mọithứ vui vẻ bên người ấy, mà cái sự vui vẻ này cả cuộc đời cô cũng khôngthể cho anh khi anh ở bên cạnh cô, đó, đó là mới là cái lưỡi dao làm cho cô đau đớn. Băng ôm lấy cái thân hình nhỏ nhắn, mặc dù đã ngoài 30nhưng cố vẫm ăn đứt mọi cô gái trẻ khác bởi lẽ càng trải qua nhiều sựnghiệt ngã của cuộc đời thì con người ta càng trở lên đậm đà, dày dặnhơn chăng. Đứng một mình trước ban công, trời khuya, trong nhà không bật lấy một ngọn điện nào, vì cô không muốn ai nhìn thấy cô như vậy, càngkhông muốn mình nhìn thấy bản thân mình như vậy. Một mình đứng dựa người ban công, thành công lạnh buốt, nhưng làm sao so sánh được với trái tim Băng. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi bay, co kéo nhẹ chiếc khăn lênchoàng qua người, lúc đó chỉ duy nhất là nó có thể giúp cô. Băng đưa ánh mắt nhìn xa xăm, ánh mắt cô lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876969/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.