Trong bệnh viện, Loan lờ mờ tỉnh dậy, mùi đầu tiên cô ngửi thấy là mùi thuốcsát trùng của bệnh viện, cùng với đó là là những bóng người bác sĩ điqua đi lại, rất gấp. Khẽ nhúc mình một chút, một cảm giác đau đớn đếntận cùng, cố gắng mở mắt ra, nhưng rất khó, mãi lúc sau cô mới dần dầnmở mắt ra nhìn xung quanh, đúng là bệnh viện rồi, cô khẽ mở mồm gọi,những tiếng gọi ấp úng:
Lâm! Lâm!
Vừa hay lúc đó, Lâm vào đến cửa, thấy cô đã tỉnh, đã gọi tên anh, anh vừa sung sướng, vui mừng chạy vào:
Em… Em tỉnh rồi sao? May quá!
Anh!...
Đừng nói gì nữa, đừng nói gì nữa.
Lâm cứ ôm chặt cô không cho cô nói gì. Sau khi bác sĩ khám cho cô xong, mọi thứ đều ổn rồi, Lâm vẫn ở đó, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy lo lắng, cóchút gì khó hiểu, sau khi bác sĩ rời đi:
Anh! Sao anh cứ nhìn em hoài vậy, bộ mặt em dính gì sao?
Lâm khẽ cười véo má cô:
Không có đâu!
Anh lấy em cốc nước, em khát quá!
Ừm được! em uống đi, từ từ thôi không sặc!
Anh làm em như con nít vậy?
Thì em chẳng thế, có việc bảo vệ bản thân mà cũng không làm được, em xem anh lo lắng cho em nhưu thế nào hả?
Cô khẽ vòng tay qua cổ Lâm cười nhẹ:
Em! Em xin lỗi mà! Có phải anh rất vất vả vì em đúng không?
Lâm cũng ngồi lên giường, ôm chặt cô, ghé sát vào tai cô:
Không đâu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876967/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.