Tại nhà Lâm.
Sau khi Lâm đưa Loan về nhà, anh cũng trở về nhà, đáp xe vào cổng, bước những bước chân vào trong nhà:
Anh về rồi sao?
Băng ngồi một mình trong bóng tối, không bật đèn, ngồi uống rượu một mình,đây là cách cô giấu mọi người nỗi đau của mình không để ai biết, Lâmngồi lại ghế, Băng với tay lấy một ly, rót rượu vào ly của anh:
Anh uống đi!
Lâm cũng không ngần ngại, uống hết một ly, Băng thấy vậy càng đau lòng:
Anh!
Sao vậy?
Anh có thấy mệt mỏi không?
Lâm rót thêm một ly rượu, uống hết một ly:
Có! Anh thấy mệt mỏi lắm!
Băng cười nhẹ, trước câu nói thẳng thừng này của Lâm:
Băng!
Sao vậy?
Chúng ta nên châm dứt đi, mọi chuyện lên chấm dứt thôi em ạ!
Băng nhấp một ly rượu, cười lớn thành tiếng:
Chấm dứt! tại sao phải chấm dứt!
Băng! Nghe anh đi, đừng cố chấp như vậy nữa, chỉ làm em thêm đau khổ thôi,buông tay đi, vì anh, anh mãi mãi không thể nào yêu em!
Anh mãi không thể nào yêu em!
Băng nhắc lại lời Lâm mà lòng cô dường như có muôn ngàn mũi đâm vào, rất đau đớn, rất đau xót, làm sao cô có thể chấp nhận được chứ, rót một ly rượi đầy, uống cạn hết một ly, cô bóp chặt cái ly, ném mạnh xuống đất, chạytới ôm anh từ phía sau:
Không! Không! Em sẽ không bỏ cuộc, em sẽ mãi giữ anh, vì với em như vậy là đủ
Giật mạnh tay Băng ra:
Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876939/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.