Đã khá lâu không ra ngoài, Loan rất nhớ Băng nhi, trước giờ ngày nào cũngqua lại vậy mà chỉ sau chuyện hôm đó, mọi chuyện rồi không biết sẽ thếnào đây, mặc kệ Loan vẫn muốn đi gặp Băng Nhi, đứng trước cổng trườngsắp tới giờ tan học, đáp xe dừng lại trước một gốc cây, khi vừa thấyBăng Nhi ra:
Băng nhi!
Mẹ!
Chạy một mạch đến cho Loan:
Con gái! Mẹ nhớ con quá!
Con cũng vậy!
Đi nào! Mẹ đưa con đi ăn kem!
Tuyệt vời!
Cô bé nhẩy cẫng lên, sung sướng đôi mắt hay háy, món thích nhất của cô bé là kem mà.
Trong quán kem:
Ăn từ từ thôi! Xem con kìa lem hết miệng rồi!
Khẽ đưa tay lau vết kem trên môi cô bé, cô bé cũng cười nhẹ:
Mẹ! mẹ có phải con sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa phải không?
Giọng nói có chút lạc, khuôn mặt ỉu xìu, buồn buồn:
Sao lại vậy chứ? Không đâu còn đừng nghĩ vậy mà!
Thật chứ?
Ừm! Đương nhiên rồi con bé ngốc ạ! Ăn đi!
Loan cố gắng gượng cười, cô không muốn gieo vào đầu con bé những tư tưởngcực đoan, mặc dù bây giờ cô và Carolina không còn được xưa. Khi hai mẹcon đang nói chuyện thì chợt một giọng nói cất lên:
Chào cô bé! Còn nhớ chú không?
Hai mẹ con ngước mặt lên nhìn, một người đàn ông dáng người cao lớn, rất tuấn tú, nụ cười tươi tắn trên môi:
A chú Trần!( Băng nhi khẽ cười nhẹ)
Anh Lâm!
Hai mẹ con đi ăn kem sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876937/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.