Sau khi ăn tối xong, Lâm rủ Hạ lên sân thượng hóng gió, trời hôm nay kháđẹp, trời cũng khá gió, không khí thật mát mẻ. Hai người ngồi trên mộtcái chiếu nhỏ, trong khi Hạ đang rất hứng thú ngắm những ngôi sao kiamột cách say sưa thì Lâm lại nằm dài ra, gối đầu lên tay, lẳng lặng nhìn bầu trời, thỉnh thoảng có quay sang phía Hạ, rồi lại cười tủm vì thựcsự Hạ rất đáng yêu:
Em thích đến vậy sao?
Ừm! Anh xem những ngôi sao thật đẹp phải không? Chúng rất lấp lánh, nhiều màu sắc nữa, nhưng mà...
Nhưng sao?
Nó quá xa vời, không thể với tới được, ây da thật buồn!
Hạ khẽ thở dài, khuôn mặt rủ xuống làm mẫy cọng tóc rơi xuống, những cơngió thổi nhẹ khiến tóc Hạ bay bay, trông Hạ thật dịu dàng, khẽ ngồi dậy, xoa đầu Hạ cười:
Ngốc ạ! Em đâu có phải là con nít chứ?
Hạ cũng cười nhẹ:
Ừm!
Mà cậu Nam đó là bạn học chung với em hồi học cấp 3 sao?
Ừm! Không chỉ học chung 3 năm mà chúng em còn ngồi chung 3 năm lận.
Thế cơ?
Ừm! Hồi đó chúng em vui lắm, cùng nhau đi xe đạp đi học, ăn quà vặt chung nữa, đúng là bây giờ em rất muốn quay lại thời đó!
Em thật là toàn mơ ước viển vông không à?
Ừm! Em vậy đó, còn hơn anh à?
Hơn gì?
Anh ý, anh xem anh sống không có mơ ước, lúc nào cũng chỉ hiện tại, hiệntại, anh không thấy mệt mỏi sao, người ta nói con người sống mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876827/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.