Edit: Đào Yêu | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Lý Tung Dương đặt đĩa trứng chưng lên bàn, đổ nước dùng gia truyền Lý gia lên thịt gà đã trần qua, nghiêng đầu lắng nghe, thấy tiếng khóc bên ngoài đã yếu đi, mới dám đẩy cửa phòng bếp, thò nửa người ra xem xét.
Lâm Nhiên Di ôm Tống Thanh Sương đang khóc nức nở, khe khẽ vỗ về tấm lưng gầy guộc của cô, anh tiến lại gần hai cô gái đang hoang mang lo sợ trước mặt, lau tay lên cái tạp dề in hình hoa nhỏ, kéo ghế ngồi xuống.
"Bây giờ cậu có thể nói cho bọn tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Tống Thanh Sương ngước nhìn Lý Tung Dương bằng đôi mắt đỏ hoe, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến anh cảm giác như bị cắn một cái, khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong nháy mắt chân tay anh trở nên lạnh toát.
Cái liếc mắt kia của Tống Thanh Sương chắc chắn không thể nào là ánh mắt của một bệnh nhân tâm thần, tuy cậu ta sợ hãi co rúm người nhưng ánh mắt vừa rồi vẫn là ánh mắt của Tống Thanh Sương mà họ quen. Bọn họ đều là bạn đại học, năm tháng vất vả có thể làm một người thay đổi hoàn toàn nhưng có một số thứ sẽ không thay đổi, đó là thứ mà người thân và bạn bè chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Xem ra, những điều đáng sợ mà Tống Thanh Sương nói, không hẳn là nói linh tinh.
Lý Tung Dương thất thần một lúc, lúc nhìn lại Tống Thanh Sương thì biểu cảm trên mặt cô lại hoảng loạn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/wechat-cua-ban-trai-cu-cu-am-lay-toi/1037639/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.