Kể từ hôm ấy, cái hôm mà tôi biết được nguyên nhân khiến cho trai đẹp có vết thương lòng thì tôi - một thanh niên trẻ đẹp người đẹp nết nhất quả đất này (ai nôn đó, hả, ai nôn lôi cổ ra đây) đã cố gắng chiều chuộng Phum hết mức có thể. Nói ngắn gọn là bé Phum không cần động tay, để đó daddy Peem xử cho.
Đến mức mà thằng Phum sinh nghi (hoặc phiền) nên đã bảo tôi đi uống thuốc an thần chờ não bộ hồi phục trở lại. Thế đấy, ông lại không thèm quan tâm gì nữa bây giờ. Phum nghe thấy thế thì cười to đoạn ôm cổ nhẹ nhàng đung đưa rồi cúi đầu xuống thì thầm vào tai tôi rằng:
"Từ lúc mày bước vào cuộc đời tao, tao đã ổn hơn nhiều rồi, mày không cần cố gắng làm gì cho tao nữa đâu, hiểu không Lùn? Chỉ cần có mày ở bên cạnh tao như thế này... là đủ rồi."
Việc được trở thành người quan trọng của một ai đó cho ta một cảm giác tuyệt vời vô cùng.
Cuộc sống của tôi dạo này cũng không có gì đặc sắc lắm, dù sắp thi cuối kỳ rồi cũng kệ, hờ hờ. Phum thì trái ngược hoàn với tôi, cuộc sống của nó dạo này bộn bề nhiều việc lắm luôn vì giải đấu bóng rổ giữa các trường đại học đã diễn ra được mấy hôm rồi. Đấu mệt tập nhọc. Trước hôm thi đấu, huấn luyện viên thường gọi mọi người lại tập trung (tập trung kiểu gì mà thằng Phum lén gọi cho tôi suốt, hahaha).
Tôi có đi xem nó đấu bóng nhưng trận được trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/we-are-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-chung-ta/3570096/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.