Châu Dị luôn có thể thốt ra những lời tình tứ khiến người nghe rung động và yên tâm.
Khương Nghênh nín thở nhìn anh, thay vì trả lời như trước, cô thở phào nhẹ nhõm nói:
"Châu Dị, anh giống như hoa anh túc vậy."
Nó sẽ khiến con người ta phát nghiện.
Nó sẽ khiến con người không thể tự giải thoát được.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nhỏ giọng cười nói:
"Vậy em có rung động chút nào không?"
Khương Nghênh có ý thức tự vệ mạnh mẽ và gần như khép hờ mắt ngay khi Châu Dị nói xong.
Châu Dị đã quá quen thuộc với vẻ mặt của cô, nhìn thấy dáng vẻ ấy, anh cũng không dám đuổi theo quá gần, chỉ cười nói:
"Không có chút nào, vậy một chút chút thì sao?"
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, không phải vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng vẫn không thừa nhận:
"Không có."
Châu Dị nghe vậy, dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mày:
"Có lúc anh thực sự mong mình là Bùi Nghiêu."
Nhắc đến Bùi Nghiêu, hình ảnh Bùi Nghiêu tự tin tràn trề hiện lên trong tâm trí Khương Nghênh, gương mặt vừa chợt trở nên lạnh lùng lại hiện lên nụ cười.
Châu Dị nhướng mày:
"Em từ chối anh mà còn cười nhạo anh em của anh?"
Khương Nghênh nhịn không được cười:
"Không được sao?"
Châu Dị tràn đầy sự dung túng: "Được chứ."
Ra khỏi quán bar, Khương Nghênh và Châu Dị sóng vai nhau đi trên đường.
Khương Nghênh đang hưng phấn vì say, lo Châu Dị phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539445/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.