Bùi Nghiêu đã khá say, càng nói càng nhập tâm.
Cuối cùng, người lý trí như Khương Nghênh suýt chút nữa cũng đã tin là thật.
"Nghênh Nghênh, em quen biết anh Nghiêu cũng không phải mới ngày một ngày hai, nên em cũng rõ anh Nghiêu là người thế nào."
Bùi Nghiêu nghiêm túc nhìn Khương Nghênh nói.
Nói xong rồi tự xây dựng màn kịch cho mình:
"Chỉ hai chữ thôi, chung tình!"
Tối nay Khương Nghênh uống khá nhiều rượu, lúc này khả năng khống chế biểu cảm của cô không tốt như thường lệ.
Đôi mắt say mơ màng, cô nén cười: "Ừ."
Nghe được câu trả lời của Khương Nghênh, Bùi Nghiêu tiếp tục nói:
"So với Tiểu Châu và lão Tần, thì tôi thực sự được các cô gái trẻ yêu thích hơn, còn hai ông đó thì chỉ một bụng mưu mô, mặt lúc nào cũng xậm xịt, có cô gái trẻ nào mà động lòng với các ông ấy?"
Bùi Nghiêu nói xong, đứng thẳng lên và hỏi Khương Nghênh:
"Em có không?"
Khương Nghênh: "..."
Bùi Nghiêu đang mượn rượu để tìm niềm vui, giống như tra mê ruộng dưa vậy, không hề ngừng nghỉ.
Thấy Bùi Nghiêu sắp lên mây nếu không ngăn cản, Châu Dị quay đầu nháy mắt với Tần Trữ đang hút thuốc.
Tần Trữ cười nói:
"Không cho ông ấy nói chuyện với Nghênh Nghênh một lát? Tôi cảm thấy hai người nói chuyện rất ăn ý."
"Ông thấy hai người họ đang nói chuyện ăn ý chỗ nào?"
Tần Trữ dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhướng mày:
"Nhìn xem, ánh mắt Nghênh Nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539444/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.