Năm phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trước cửa văn phòng của Châu Dị.
Trên đường đến đây, trợ lý Trần hết lần này đến lần khác trấn an rằng đây là chuyện công việc, không liên quan đến yếu tố cá nhân.
Khương Nghênh đứng bên ngoài văn phòng của Châu Dị, giơ tay lên và định gõ cửa thì trong văn phòng đột nhiên có tiếng trò chuyện.
"Tôi đã nói rồi, chuyện này là tại ông cả. Ông xem ông đi, trong khoảng thời gian qua, cả ngày ông chỉ biết vây quanh Nghênh Nghênh. Rõ ràng, ông đã bị bốn phía bao vây, nhưng ông vẫn cứ muốn làm Clark Kent trước mặt Nghênh Nghênh."
"Ông rảnh lắm à?"
"Tôi mà rảnh? Tôi bận muốn chết luôn ấy chứ! Bây giờ mà Diêm Vương đến bảo canh ba tôi phải chết thì còn phải kéo dài đến canh năm ấy chứ."
Người trong văn phòng của Châu Dị là Bùi Nghiêu.
Lúc này Bùi Nghiêu đang ngồi xiêu vẹo trên ghế sô pha, nhìn Châu Dị với ánh mắt khinh bỉ.
Châu Dị đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn với vẻ mặt hơi cáu kỉnh, anh đưa tay giật mạnh cà vạt trên cổ:
"Lần này Châu Diên theo dõi tôi không chỉ một hai ngày, mà chắc chắn là đã có kế hoạch."
Bùi Nghiêu trêu chọc:
"Đúng vậy, bây giờ ông đã hai mươi tám, chí ít thì anh ta đã theo dõi ông có hai mươi năm rồi."
Nghe vậy, Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu:
"Hôm nay ông đến đây là để cười trên nỗi đau của tôi đấy à?"
Bùi Nghiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539418/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.