Khương Nghênh cảm thấy mình thực sự đã say. Hơn nữa còn là khá say.
Dưới ánh mắt mơ màng vì say, cô nhìn thấy Châu Dị quỳ một gối tỏ tình với cô.
Khương Nghênh không dám chớp mắt, có lẽ là vì động cơ thầm kín nào đó, cô lo cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất trong chớp mắt.
Thấy Châu Dị vừa dứt lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, vươn tay kéo lấy cổ áo Châu Dị, kéo anh đến bên giường:
"Được thôi!"
Làm thế nào mà Châu Dị lên giường, chính anh cũng không nhận ra.
Trăng đến rằm trăng tròn, mọi thứ đến một cách tự nhiên như vốn dĩ, Khương Nghênh ngẩng đầu cắn lấy yết hầu anh.
"Dị à."
Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, cơ bắp cánh tay đang chống trên giường căng lên.
Đôi chân dài của Khương Nghênh quấn quanh eo Châu Dị.
Có lẽ là vì uống rượu, Khương Nghênh dường như bớt lạnh lùng, mà lại nhiệt tình hơn trước kia một chút.
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, do cơn say, cô nôn nao và đầu đau như búa bổ.
Khương Nghênh đưa một tay lên trước mắt để ngăn ánh sáng chói vào từ cửa sổ, tay còn lại chạm vào điện thoại trên đầu giường và nhấn nút trả lời:
"A lô, ai vậy?"
Khương Nghênh còn chưa mở miệng đã cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.
Đến khi cô mở miệng, mới nhận ra rằng không chỉ là cổ họng khô khốc mà còn khàn đến không thể tin được.
Đầu dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539416/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.