Xe nồng nặc mùi rượu.
Nghe Khương Nghênh nói xong, Châu Dị siết chặt quai hàm, ánh mắt tối sầm, một lúc sau mới khàn giọng hỏi:
"Cái gì?"
Khương Nghênh say lúy túy, gần như không còn sự cảnh giác thường ngày, cô gần như tựa chiếc eo thon thả vào vô lăng, ánh mắt mơ màng nhìn Châu Dị, hỏi lại:
"Anh thích tôi ư?"
Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, anh ngước mắt nhìn cô chăm chú:
"Thích thì sao mà không thích thì sao?"
"Không sao cả."
Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, thấy cô say khướt, cổ họng thắt lại:
"Còn em thì sao?"
Khương Nghênh bối rối:
"Hả?"
Châu Dị hạ giọng, nếu nghe kỹ sẽ thấy giọng anh có đôi chút run rẩy.
"Em có thích anh không?"
Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau, ánh mắt không có tiêu điểm, cô mím môi như có điều suy nghĩ.
Khi Khương Nghênh đang suy nghĩ, Châu Dị nhìn chăm chú khuôn mặt cô, ánh mắt không hề di chuyển, anh không dám bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào nơi gương mặt cô.
Sống 28 năm, đây là lần đầu tiên Châu Dị hiểu được "lăng trì" là gì.
Trái tim Châu Dị như treo lơ lững cho đến khi từ từ rơi xuống theo từng phút từng giây trôi qua.
Ngay khi Châu Dị nghĩ rằng mình sẽ chìm trong bầu không khí chờ đợi bị phán xét, Khương Nghênh thở dài:
"Phức tạp quá."
Khương Nghênh nói xong, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cô nói với vẻ có đôi chút cáu kỉnh:
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539415/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.