Những gì Châu Dị nói mang hàm ý sâu xa nhưng Khương Nghênh hiểu ra ngay lập tức. Một số hình ảnh tràn vào tâm trí cô và đôi tai trở nên nóng đỏ.
Thấy phản ứng của cô, Châu Dị cúi đầu phà hơi nóng đến gần tai cô:
"Nghênh Nghênh, em thay đổi rồi."
Khương Nghênh: "..."
Đôi môi mỏng Châu Dị lướt qua vành tai cô, anh hạ giọng cười và nói:
"Em trở nên xấu xa hơn rồi."
Châu Dị đang thưởng thức vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của Khương Nghênh, một người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh bèn chào cung kính:
"Sếp Châu, mợ Châu."
Câu chào "sếp Châu" của người giúp việc khiến Bùi Nghiêu đang ngồi trên ghế sô pha giật mình, hạt quả anh vừa ngậm kẹt ngay nơi cổ họng.
Sắc mặt Bùi Nghiêu ửng đỏ, hơi thở khó khăn, anh ho khan mấy tiếng mới khạc ra hạt hoa quả rồi anh đứng dậy, cười khan chào đón Châu Dị:
"Dị à!"
Châu Dị liếc mắt nhìn anh và cười bí hiểm:
"Ba Bùi?"
Bùi Nghiêu cả kinh:
"Không dám, không dám."
Châu Dị cười khẩy:
"Sao không dám? Nghĩ lại năm đó tôi thiếu thốn tình cảm như vậy, mười bảy mười tám tuổi chỉ nhờ vào việc gọi ông là ba để tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của tôi được an ủi, cái ân tình ấy lớn cỡ nào, cả đời này tôi không thể nào quên."
Nghe những gì Châu Dị nói, Bùi Nghiêu không khỏi rùng mình.
Tâm hồn nhỏ bé yếu đuối?
Khóe môi Bùi Nghiêu giật giật: Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539405/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.