Châu Dị đứng trên bậc thang nhìn chằm chăm Khương Nghênh, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Khương Nghênh liếc nhìn anh, rồi cô nhanh chóng dời ánh mắt, cô nhìn sang Châu Diên và cười xa cách:
"Anh, em xin lỗi, em có việc phải làm."
Khương Nghênh nói xong thì đứng dậy đi về phía Châu Dị.
Nhìn thấy Khương Nghênh đến gần, Châu Dị nhếch đôi môi mỏng nở nụ cười rồi đưa tay ra.
Khương Nghênh nhìn xuống tay anh đưa cho anh, hạ giọng hỏi nhỏ:
"Sao anh bị thương vậy?"
Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh, đáp nhỏ:
"Ông nội đánh đấy."
Khương Nghênh cau mày:
"Tại em?"
Châu Dị cười nhìn cô:
"Chắc không phải đâu, trông có vẻ là ông đã chịu đựng anh lâu lắm rồi."
Khương Nghênh mím môi:
"Vậy giờ chúng ta làm gì?"
"Về nhà."
Châu Dị nói xong bèn nắm tay Khương Nghênh rời đi. Lúc đi ngang qua phòng khách, bắt gặp ánh mắt của Châu Diên, Châu Dị hừ nhẹ:
"Sao hôm nay tôi không thấy chị dâu đâu cả?"
Châu Diên cố ý ngồi thẳng lưng trông khá cứng nhắc:
"Cô ấy có công chuyện."
Châu Dị cười hờ hững nói:
"Lần trước tôi đã muốn nói với anh là anh và chị dâu thật sự là trai tài gái sắc."
Châu Diên siết chặt tay trên đầu gối:
"Cảm ơn."
Châu Dị vô cùng hứng thú khi nhìn thấy phản ứng của Châu Diên, anh nói:
"Anh, tôi khen ngợi anh với chị dâu, lẽ nào anh không nên đáp lễ sao?"
Châu Diên mím chặt miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539404/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.