Khi thảm họa sắp xảy ra, mạnh ai nấy thoát.
Khi đứng giữa sự sống và cái chết, tình anh em chẳng là gì cả.
Có một người lên tiếng thì những người khác lần lượt lên tiếng theo.
Đôi môi mỏng của Châu Dị khẽ nở nụ cười, khóe miệng hiện lên nét châm chọc, anh lạnh lùng nói với người đàn ông bị đẩy ra:
"Mày nói về di nguyện của mày đi!"
Người đàn ông bị Châu Dị kề dao găm lên cổ nuốt nước bọt, lắc lắc như cái sàng,:
"Chuyện này... chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi... tôi... cũng là người thực thi theo chỉ thị."
Châu Dị: "Ai?"
Người đàn ông sợ đến mức tè ra quần, mùi khai phảng phất trong không khí:
"Quản... quản gia Châu."
Châu Dị bạnh quai hàm:
"Lý Thuận Đức?"
Người đàn ông muốn tránh con dao găm của Châu Dị kề vào cổ mình, nhưng lại không tránh được.
"Đúng, đúng."
Châu Dị nghe vậy, con dao găm trong tay xoay một vòng, đang định chọc thẳng vào động mạch cổ của người đàn ông, thì một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta.
Châu Dị ngẩng đầu, Tần Trữ cười nhạt:
"Đừng làm bẩn tay, để tôi sai người làm."
Tần Trữ nói xong, thấy Châu Dị không nhúc nhích, liền ghé vào tai anh nói bằng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy:
"Cho dù ông không nghĩ cho ông, thì ông cũng nên nghĩ đến Nghênh Nghênh, một khi đã gây ra án mạng thì chỉ có mỗi nỗi lo nhỡ đâu."
Nhắc tới Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539395/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.