Lời nói của Khương Nghênh khiến bác sĩ trước mặt sững sờ.
Bác sĩ lo lắng mình nghe lầm, nghiêng người tới gần Khương Nghênh và hỏi cô:
"Cô nói gì?"
Khương Nghênh nắm chặt năm ngón tay.
"Paroxetine."
Nét mặt bác sĩ thay đổi ngay lập tức.
"Cô đang uống loại thuốc này?"
Khương Nghênh cắn chặt môi dưới, ánh mắt u ám, tối lại giống như đang tự đấu tranh với chính mình.
"Đúng vậy."
Sau khi nghe rõ ràng lời nói của Khương Nghênh, sắc mặt bác sĩ hoàn toàn u ám, cô đứng lên, xoay đầu nhìn Châu Dị.
"Cô ấy mắc bệnh trầm cảm à?"
Châu Dị sửng sốt:
"Trầm cảm gì cơ?"
Bác sĩ:
"Anh không biết ư?"
Bác sĩ nói xong, thấy vẻ mặt Châu Dị tràn đầy kinh ngạc, thì cô không nói gì nữa, vội vàng bước ra khỏi cửa vài bước, gọi cô y tá đi lấy thuốc.
Một lúc sau, cô y tá trở lại và đưa thuốc lại cho bác sĩ.
Bác sĩ nhận lấy, mở hộp thuốc, lấy ra một viên đưa đến bên môi Khương Nghênh.
Khương Nghênh đờ đẫn há miệng, nuốt viên thuốc theo bản năng.
Khương Nghênh uống thuốc xong, bác sĩ quay người bước đến trước mặt Châu Dị, đưa hộp thuốc trong tay cho anh:
"Lát nữa nhớ thanh toán tiền, tôi không biết hiện tại cô ấy đang ở giai đoạn nào. Do vậy không thể nào xác định được liều lượng cần dùng, đợi đến khi cô ấy tỉnh táo hoàn toàn thì anh hỏi cô ấy."
Châu Dị nghiến chặt quai hàm, nhận hộp thuốc rồi siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539394/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.