Lý Thuận Đức nghe lời ai nhất trong nhà họ Châu?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Châu Dị ngừng nghịch đầu ngón tay Khương Nghênh, nhướng mi nhìn cô:
"Ông cụ?"
Khương Nghênh không ngờ anh có thể trả lời cuộc trò chuyện một cách vui vẻ như vậy, và nhìn thẳng vào anh.
"Nếu đó thực sự là ông cụ thì sao? Châu Dị, anh..."
Khương Nghênh gần như buột miệng hỏi: Châu Dị, anh sẽ giúp tôi chứ?
Lời còn chưa nói tới miệng, lý trí đã quay lại, những lời còn lại đều nghẹn ở nơi cổ họng.
Châu Dị đã quan sát vẻ mặt của Khương Nghênh kể từ khi anh ngước mắt lên, không bỏ sót bất kỳ nét biến đổi nào trên gương mặt cô.
Thấy Khương Nghênh đột nhiên im lặng, anh trầm giọng trả lời:
"Mặc kệ là ai, anh cũng sẽ đứng về phía em."
Khương hít một hơi thật sâu: "..."
Khương Nghênh chỉ là cảm tình lạnh nhạt, chứ cô không ngu ngốc.
Mặc dù cô đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Châu Dị trước đó một thời gian, nhưng cho đến nay, cô chưa bao giờ làm bất cứ điều gì cho Châu Dị, còn Châu Dị vẫn luôn giúp đỡ cô.
Một người đàn ông giúp đỡ một người phụ nữ vô điều kiện như thế này...
Lý do là gì?
Hai người nhìn nhau và im lặng trong vài giây.
Trợ lý Trần đang ngồi ở phía trước, nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, trên trán đổ mồ hôi.
Giờ phút này anh xuất hiện trong xe chẳng phải hơi thừa sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539391/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.