Nói về mặt dày, Khương Nghênh nghĩ e là không thể tìm người thứ hai ở cả cái Bạch Thành này.
Nhìn thấy sự kỳ vọng nơi đáy mắt Châu Dị, Khương Nghênh chỉ thấy tức cười.
"Châu Dị, người ta được một, thì đòi hai, còn anh thì được voi đòi hai bà Trưng."
Đối mặt với sự trào phúng của Khương Nghênh, Châu Dị khá thản nhiên.
"Đâu còn cách nào đâu, ai bảo anh to hơn người khác."
Khương Nghênh.
"Châu Dị."
Châu Dị nhíu mày:
"Hử?"
Khương Nghênh không biết vui hay giận.
"Cái tát tai của tôi rất vừa với mặt anh."
Châu Dị giọng điệu lười biếng, nhẹ tênh:
"Sao em biết tát tai của em chỉ vừa với mặt tôi? Có khi từ thắt lưng kéo xuống vài phân lại vừa hơn nhiều ấy chứ!"
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh nhìn anh chằm chằm.
Châu Dị cười ngốc.
"Ba ngày rồi."
Khương Nghênh không khỏi châm chọc.
"Lâu lắm sao?"
Châu Dị đè tay Khương Nghênh kéo xuống.
"Lâu lắm rồi."
Khương Nghênh muốn giằng ra, nhưng vì sức mạnh chênh lệch nên không giằng ra được. Cuối cùng cô thở dài, chỉ có thể lùi một bước, thua người chứ không thua trận.
"Châu Dị, trong 28 năm qua anh làm thế nào để vượt qua vậy?"
Châu Dị một tay ôm chặt tay Khương Nghênh không buông, còn một tay thì kéo thắt lưng mình.
Ánh mắt đầy dục niệm, nhưng vẻ mặt thì lại vô cùng thản nhiên, giọng nói hơi khàn, nửa giả nửa thật.
"Nghĩ đến em..."
Khương Nghênh: "..."
Nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539389/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.