Từ "lạnh"được thốt nên từ miệng Châu Dị đầy tính trêu ghẹo, tán tỉnh.
Khương Nghênh liếc mắt nhìn anh, không nhìn vẻ mặt anh mà nhìn vào yết hầu gợi cảm đang chuyển động lên xuống.
Châu Dị thấy cô không có phản ứng gì cũng không vội vã, vô cùng nhẫn nại, phà hơi nóng vào vành tai cô, giọng khàn khan trầm trầm gọi từng tiếng từng tiếng.
"Nghênh Nghênh."
"Vợ."
"Cục cưng."
Khương Nghênh hít một hơi mạnh.
"Châu Dị."
Châu Dị cười khẽ.
"Lẽ nào em không muốn chủ động ôm anh à?"
Khương Nghênh muốn đáp ngay "không muốn", nhưng từ ngữ nằm ngay cổ họng rồi nhưng nghẹn cứng trở lại.
Hai người sượng lại chừng ba mươi giây, Châu Dị thấy tuy Khương Nghênh không đưa tay ra nhưng cũng không né tránh giống như trước, bèn giả vờ thở dài.
"Khó như vậy sao?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị:
"Lúc nãy trên đường cao tốc, tầm nhìn xa chỉ chưa đến một mét, trợ lý Trần nói cần phải giảm tốc, nhưng anh lo em vội, nên cố ép cậu ấy lái nhanh, để kịp ra cao tốc trước khi phong tỏa đường."
Châu Dị nói rồi dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
"Trợ lý Trần theo anh nhiều năm như vậy, tuy nói là trợ lý chứ thực sự cũng không khác gì anh em. Lần đầu tiên anh nói cậu ấy như vậy, không biết là liệu cậu ấy có ghét anh không nữa."
Ngữ điệu Châu Dị bình thản, chậm rãi, dường như anh đang tìm cách để mỗi lời nói của mình chạm vào trái tim Khương Nghênh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539388/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.