Châu Dị hỏi với giọng điện hờ hững, bàn tay đang xuôi dọc thân cô chợt siết lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tất cả đều là hành vi vô ý thức, đến khi Khương Nghênh bừng tỉnh lại, tay Châu Dị ngay từ eo cô đã nắm đến đầu ngón tay cô.
"Đổi tay véo được không?"
Giọng Châu Dị trầm ấm quyến rũ, vừa nói anh vừa mở bàn tay Khương Nghênh đang siết chặt.
Cảm nhận được lòng bàn tay Châu Dị đang đưa vào dưới đầu ngón tay mình, Khương Nghênh hít thở một hơi thật sâu."Châu Dị."
Châu Dị chớp chớp mắt nhìn cô, cười nửa miệng."Anh da thô thịt dày."
"Anh có biết là cái video tối nay anh đăng sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức không?"
Đôi mắt Châu Dị trở nên sâu hơn, anh hơi cụp mắt xuống, nhìn dấu vết trong lòng bàn tay Khương Nghênh, không lên tiếng.
Khương Nghênh dứt lời, thấy Châu Dị không nói gì, im lặng vài giây rồi cô nói với giọng hờ hững."Mai tôi sẽ nghĩ cách thanh minh về video tối nay, đến lúc đó chỉ cần anh phối hợp..."
Không đợi Khương Nghênh nói dứt lời, Châu Dị nắm lấy bàn tay mà cô bấm mạnh nhất, cúi đầu hôn vào đó.
Khương Nghênh khựng lại, trái tim như bị siết chặt.
Châu Dị hạ giọng nói:"Đỏ rồi."
Khương Nghênh: "..."
Thế nào gọi là ông nói gà bà nói vịt?
Khương Nghênh cảm thấy cuộc nói chuyện hiện giờ của cô và Châu Dị có lẽ là vậy.
Cô đang nói chuyện công với anh, anh lại tán tỉnh cô.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539378/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.