Khương Nghênh bị giày vò thần trí chẳng còn rõ ràng, hoàn toàn không tỉnh táo mà cứ nhào vào lòng Châu Dị.
Áo ngủ Châu Dị vốn lỏng lẻo hờ hững bị cô kéo mở hơn nữa.
"Khương Nghênh."
Châu Dị nói với giọng trầm khàn, tay bóp vào eo Khương Nghênh nhấc người cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Khóe mắt Khương Nghênh hơi đỏ, bị anh véo rất khó chịu, khóe môi khép chặt vang lên tiếng "ừm".
Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống.
"Tôi đi tìm bác sĩ cho em?"
Khương Nghênh không lên tiếng, một lớp mồ hôi tứa ra trên gương mặt, đôi môi hơi hé mở.
Châu Dị thấy cô khôg nói, cúi đầu đến gần cô.
"Em nghe thấy những gì tôi nói không?"
Khương Nghênh không phản ứng, thân người hơi run rẩy.
Đôi mắt Châu Dị nhìn cô càng lúc càng tối lại, bàn tay đang véo eo cô chợt khựng lại. Anh bồng cô đi ra khỏi cửa.
Cả người Khương Nghênh được nâng lên khỏi mặt đất, mềm oặt vùi vào vai anh. Cố giữ tia lý trí còn sót lại, cô nói một câu.
"Đừng... đừng ra ngoài."
Nếu bọn họ ra ngoài thế này chắc chắn sẽ gặp Châu Kỳ hoặc là bà Châu.
Khó khăn lắm cô mới thoát được, tuyệt đối không thể để họ tìm ra cô.
Châu Dị nghe nói vậy, bước chân chợt dừng lại.
"Hả?"
Khương Nghênh:
"Đừng... đừng ra ngoài, tìm... tìm..."
Khương Nghênh nói với giọng yếu ớt, vẫn chưa nói hết những lời tiếp đó thì cánh tay Châu Dị đang ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539357/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.