Khương Nghênh tự cho rằng cô sống bao nhiêu năm ở nhà họ Châu nên tim cũng như sắt đá rồi.
Dù không thể làm đến mức lòng dạ sắt đát thì ít nhất cũng có thể có vẻ ngoài bình thản, như không có gì.
Nhưng vào lúc này, vẻ ngoài ngụy trang cứng cỏi mà trước giờ Khương Nghênh vẫn lấy làm tự hào đã bị những lời nói của Châu Dị làm cho nứt vỡ.
Nhìn thấy Khương Nghênh cúi mắt, bàn tay Châu Dị đang ở trên mái tóc cô trượt xuống, rồi vân vê cổ cô, ma sát vừa phải.
"Ăn đồ ăn vào."
Khương Nghênh lặng lẽ hít sâu, lấy lại tâm trạng.
"Ừ."
Khương Nghênh vừa dứt lời, ông cụ Châu bên đó đã bắt đầu mở miệng với vẻ kinh ngạc.
"Nghênh Nghênh tìm thấy người thân à?"
Châu Dị mỉm cười tiếp lời.
"Đúng rồi ạ."
"Không phải Nghênh Nghênh là trẻ mồ côi sao?"
"Nghênh Nghênh thì bố mẹ đều mất, nhưng vẫn còn một người dì."
Ban đầu không phải là ông cụ Châu nhận nuôi Khương Nghênh, cũng không mấy rõ về tình huống của cô.
Nghe thấy lời Châu Dị, bèn gật đầu, hỏi với vẻ chẳng để tâm:
"Đã gặp mặt rồi à?"
"Gặp mặt rồi, trông giống Khương Nghênh đến sáu, bảy phần. Cũng đã làm DNA rồi, không có giả đâu."
Châu Dị giải đáp một hồi đánh tan hết mọi nghi ngờ của ông cụ Châu.
Ông cụ hạ giọng nói.
"Tìm thấy người thân là chuyện tốt."
Rõ ràng là chuyện của Khương Nghênh nhưng từ đầu đến cuối đều được Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539350/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.