Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Nghênh chợt cực kỳ muốn hỏi Châu Dị một câu là anh có lạnh hay không.
Nhưng lời vừa đến miệng lại thôi.
Qua sự tiếp xúc trong thời gian này, cô đã rất hiểu bài vở của Châu Dị. Cô không thể hỏi điều đó, hỏi rồi thì hậu hoạn vô cùng.
Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau từ khoảng cách xa, ước chừng ba bốn giây, cô lại hờ hững hỏi.
"Anh có chuyện?"
Châu Dị mở lời.
"Lên xe đi!"
Khương Nghênh:
"Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi."
Châu Dị hiểu rõ tâm tư Khương Nghênh, tuy miệng nói là không sao, nhưng thực ra tâm trạng lại rất không muốn người công ty biết quan hệ giữa hai người.
Châu Dị đưa tay mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống xe.
Khương Nghênh thấy anh xuống xe, đôi mày thanh tú chau lại.
Châu Dị bị vẻ mặt của Khương Nghênh làm cho vừa giận vừa buồn cười. Nhìn vào di động nói.
"Em đang chê bai anh đấy à?"
Khương Nghênh trả lời phóng khoáng.
"Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm."
Châu Dị đứng dưới xe, cổ áo hơi mở rộng.
"Ông cụ bảo tối về nhà cũ ăn cơm. Em đi xe anh, hay là anh đi xe em?"
Khương Nghênh hỏi:
"Không thể mạnh ai nấy lái à?"
Châu Dị cười mỉa:
"Tối nay là tiệc gia đình, em nói xem?"
Ý của câu nói là không thể.
Châu Dị nói có câu có cú, Khương Nghênh im lặng một hồi rồi nói:
"Đi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539348/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.