Biết Châu Dị đang đùa, lúc này Khương Nghênh chẳng còn tâm trạng phụ họa anh, trả lời nghiêm túc.
"Anh yên tâm. Nếu hôm nào hai chúng ta thực sự bị tung tin, tôi cũng tuyệt đối có năng lực để dẹp yên."
Khương Nghênh không nói còn tốt, cô vừa nói, Châu Dị càng cười đểu giả hơn.
"Dẹp kiểu gì?"
Khương Nghênh bình thản.
"Người tai to mặt lớn mà không đàng hoàng ở Bạch Thành này đầy ra."
Ý là tin đồn giữa tôi và anh chẳng là gì cả.
Châu Dị cong môi.
"Vậy nếu không dẹp được thì sao?"
Khương Nghênh chớp mắt, trả lời dứt khoát.
"Tuyệt đối không."
Nghe nói vậy, Châu Dị cười ra tiếng.
"Nếu vậy thì tôi có hơi giống mấy cậu trai da trắng mặt trơn được đại gia che chở."
"Nếu anh nghèo một chút, thì đúng là vậy."
Châu Dị đẩy lưỡi ở môi trong, ngón tay chạm vào chiếc eo mềm mại của Khương Nghênh.
Khương Nghênh chớp mắt, thấy anh đã cúp điện thoại, tay đè trên vai anh đẩy đầy, rồi đứng lên nói.
"Show tình cảm kia không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cần phải về ngay."
Châu Dị buông cô ra.
"Không ăn sáng sao?"
Khương Nghênh trả lời hờ hững.
"Không còn thời gian nữa."
Châu Dị thấy cô thực sự lo lắng, không nói những lới trêu ghẹo nữa, anh đứng lên bước ra khỏi phòng ngủ.
"Đợi tôi thay đồ."
Vài phút sau, Châu Dị mặc vest chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ.
"Đi thôi."
Trên đường về, Châu Dị dừng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539336/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.