Khương Nghênh nói hai chữ "buông thả" khiến Châu Dị cười thầm.
Thấy vậy, Khương Nghênh chau mày nhẹ.
"Buồn cười lắm sao?"
Châu Dị không nói gì, đưa tay giữ chặt eo Khương Nghênh rồi kéo vào lòng mình, chẳng quan tâm người qua lại ở cầu thang, cúi đầu kề vào tai cô nói.
"Không buồn cười."
Một câu "không buồn cười" được thốt ra từ miệng Châu Dị cũng giống như hoa bay lãng đãng.
Khương Nghênh né ra sau, chẳng nói thêm gì nữa.
Xem như cô đã nhận ra, người đàn ông này phóng đãng từ trong xương tủy. Dù là nói chuyện hay là giơ tay ném bóng, thì anh không câu nửa hồn của phụ nữ trong phạm vi mấy dặm thì không cam tâm.
Hai người trông ám muội như vậy nhưng thực ra đang giằng co xa cách ở góc cầu thang chừng nửa phút, điện thoại Châu Dị đặt ở trong phòng reo lên.
Châu Dị buông eo Khương Nghênh và bước vào phòng, vừa bước vừa nói.
"Bữa sáng em muốn ăn gì?"
Khương Nghênh bước vào trong trên đôi giày cao gót, nhìn theo lưng anh.
"Anh nghe điện thoại trước đi. Ở dưới lầu có một nhà hàng bữa sáng, lát nữa chúng ta xuống ăn."
Châu Dị cười mỉm. Anh không phát hiện ra ngữ điệu của Khương Nghênh không bình thường. Anh cầm di động trên bàn bấm nghe.
"A lô!"
Đầu bên kia điện thoại là trợ lý Trần báo cáo công việc. Châu Dị nghe rồi thi thoảng chen vào ý kiến.
Khương Nghênh đứng một lúc ở chỗ cô bước vào, rồi bước đến bàn nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539335/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.