Nụ cười Châu Dị chợt trở nên phóng túng và đểu giả.
Khương Nghênh chợt tự dưng ôm ngực tự hỏi.
Sợ không?
Hình như cô không hề sợ.
Tục ngữ nói rất đúng, đi chân không rồi thì không sợ mang giầy.
So với giá trị bản thân, bối cảnh gia đình, địa vị xã hội của Châu Dị thì cô thực sự chẳng là gì cả.
Khương Nghênh không truy hỏi tại sao Châu Dị biết chuyện dì út, phúc lợi được dâng đến cửa mà không lấy thì lãng phí bao nhiêu.
"Cảm ơn anh."
Điều thuốc trên miệng Châu Dị cũng rung lên theo nụ cười của anh.
"Tiện tay thôi."
Hai người đứng dưới ánh đèn mờ ảo, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, nhìn nhau. Sự ám muội đang hình thành thì một giọng nữ quen thuộc chợt phá tan bầu không khí giữa hai người.
"Anh Dị!"
Châu Dị hơi nhíu mày xoay đầu lại, Quan Luy say khướt đang được quản lý dìu đến đây.
Vương Khả nhìn thấy Châu Dị, đầu tiên là mừng vui thầm, nhưng sau đó thì lại lo lắng.
Quan Luy uống không ít rượu, bước đi loạng choạng trên đôi giày cao gót đến trước mặt Châu Dị, đưa tay kéo lấy cánh tay anh thân thiết.
"Anh Dị, sao anh ở đây?"
Châu Dị đút hai tay vào túi quần cúi nhìn cô.
"Say rượu rồi?"
Tối nay Quan Luy vừa ký một kịch bản nhận vai nữ chính, tâm trạng vui vẻ.
"Ừ, với đạo diễn đoàn phim mới."
Châu Dị không lập tức rút tay cũng không đẩy Quan Luy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539327/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.