Khương Nghênh khi không nói cười tùy tiện thực sự là một đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng.
Lạc Hàm vốn kiêu ngạo hống hách bỗng xì hơi trước cái nhìn đầy uy lực của Khương Nghênh.
Lạc Hàm không phục.
"Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?"
Khương Nghênh với giọng lạnh lùng pha một chút lười biếng của người vừa ngủ dậy."Làm sai thì xin lỗi, lẽ nào không nên sao?"
Lạc Hàm: "Con mắt nào của cô thấy tôi làm sao?"
Khương Nghênh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, lười biếng tranh cãi đôi co với cô ta, đổi ngay đề tài."Quan Luy có biết cô đang dòm ngó Châu Dị không?"
Lạc Hàm đỏ mặt, thân người như đông cứng lại."Cô... cô nói bậy gì đó?"
Khương Nghênh bình thản."Có phải tôi nói bậy hay không thì trong lòng cô là rõ nhất."
Khương Nghênh dứt lời, nhìn thẳng vào mắt Lạc Hàm.
Lạc Hàm thầm hoảng hốt vì cái nhìn của Khương Nghênh, cô quay sang nhìn Thiệu Hạ đang đứng bên cạnh."Tôi xin lỗi."
Nói xong, cũng mặc kệ Thiệu Hạ có trả lời hay không, nhanh chóng cất bước rời đi.
Nhìn thấy Lạc Hàm xuống cầu thang, Khương Nghênh quay lại vào phòng ngủ.
Thiệu Hạ mắc chữ A mồm chữ O trước hành động và lời nói của Khương Nghênh
"Khương Nghênh, cô chưa ăn trưa, nên..."
Thiệu Hạ không giỏi nói dối, nên lúc này cô rất ngượng ngùng.
Cô không biết rốt cuộc Châu Dị với Khương Nghênh có quan hệ thế nào. Cũng không biết Châu Dị có đồng ý để cho Khương Nghênh biết là anh sắp xếp mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539319/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.